Thứ Tư, 30 tháng 4, 2014

Trái tim của Quỷ - Phần 2, Tác giả: myhoanmy



Phần 2:

   Sơ Mary được Mẹ bề trên phân công chăm sóc vườn hoa kiểng trong Nhà dòng, Sơ rất hãnh diện và vui vì công việc này rất thích hợp, lại được ngắm hoa cả ngày..
   Hôm nay thời tiết bất thường, cơn mưa rỉ rả từ tối qua đến sáng nay vẫn chưa dứt, dọc theo lối đi vào vườn bị ngập nước, sơ Mary phải bỏ cả giày để lội vào,.Lẽ ra không cần thiết phải ra vườn nhưng Sơ lo lắng cho những khóm Hồng mới nở, Sơ Mary len vào nhà kho, ôm ra một đống lưới.
Đang loay hoay kéo lưới phủ các khóm hoa, chợt có tiếng chuông cửa..
Bên ngoài cổng là Luci –người làm vườn bên Nhà thờ Thánh Landry.
Sơ Mary vội buông tấm lưới, đến gần.
“Thưa Sơ, Cha Eric bảo tôi  qua xem giúp các Sơ khai rãnh thoát nước các lối đi ạ”. Luci vừa vuốt những mảng nước trên mặt, vừa nói.
-Vâng,..
Sơ Mary vội kéo cửa, Luci cũng tiện tay đẩy phụ, chàng thầm nghĩ “Cánh cửa này còn nặng hơn cửa Nhà thờ”..
-Anh ở đây nhé, Tôi vào báo với Mẹ bề trên một tiếng.
  Trong khi Sơ Mary vào sảnh, Luci không chờ, chàng đi lòng vòng, lội bì bõm trong vũng nước để tìm lối thông..
   Dầm mưa gần một giờ, cuối cùng Luci cũng xong việc., cũng nhờ Sơ Mary giúp một tay, không thì cũng chưa thể xong..
“Xin phép Sơ tôi về” Luci quay sang Sơ Mary, Sơ cũng ướt sũng nước. Luci chợt mắc cỡ, cuối mặt xuống.
  Tuy khoát trên mình chiếc áo đen tuyền nhưng do nước mưa nên tấm vải bám sát vào cơ thể Sơ,..từng đường nét trên cơ thể khắc rõ vào mắt Luci –.Có lẽ cũng nhận ra, Sơ Mary cúi mặt và quay đi, miệng khẽ nói:
-Cảm ơn Anh, cho Chúng tôi gửi lời cảm ơn Cha Eric nhé.
-Vâng, không có chi ạ..
Luci nhanh nhảu bước lên, định đi trước Sơ ra cổng nhưng có lẽ vô tình, Sơ Mary cũng bước nhanh ra cổng,..một sự va chạm nhẹ, ..
   Hơi lạnh, héo da..có thể làm cho ta mất đi cảm giác khi có sự va chạm., sự va chạm vô tình có thể chỉ là một chuyện bình thường,.Nhưng Luci lại cảm thấy như có một luồn điện chạy thẳng vào cơ thể, băng băng chạy lên đầu.. Chàng vội khựng và dừng chân lại..
  Sơ Mary tuy là một nữ tu, nhưng chỉ mới vào Dòng và cũng chưa được vinh hạnh “khấn trọn đời”, Mẹ bề trên đã định sang xuân sẽ tổ chức buổi lễ “khấn trọn đời” cho Sơ Mary..nhưng, sự đời khó đoán,..
  Khi người thanh niên vội vã chạy về hướng Nhà thờ, Sơ Mary bất chợt đứng nhìn theo, đến khi chàng Thanh niên khuất dạng, Sơ mới khép cửa quay vào,.
  Sơ Mary vội vã gom hay cây cuốc khi nãy dùng để cất vào kho,..khi chuẩn bị đóng  cửa kho, chợt Sơ thấy cánh cửa sổ trên gác xép nhà kho va đập..“Mai phải báo thợ đến sửa thôi, chốt cửa đã lờn, cột đỡ khó mà chống được mưa gió”..Sơ vừa leo lên gác vừa nghĩ.
   Khi đến bên cửa sổ, một cơn gió thổi mạnh làm cánh cửa tung ra, Sơ Mary vội nắm lôi vào, nhưng nó bị mắc kẹt,..Sơ chồm người ra, dùng cả hai tay cố lôi vào…
   Luci vội vã thay quần áo, định vào báo với Cha Eric mọi việc đã xong nhưng chợt nhớ đã đến giờ Cha cầu nguyện, Chàng không dám làm phiền.
   Luci đến bên cánh cửa sổ trên gác, nơi chàng nghỉ ngơi,.không biết vì có một cảm giác hay linh tính gì đó, chàng kéo rèm cửa, nhìn sanh hướng Nhà Dòng,.Mưa vẫn còn lất phất, mây giăng xám cả bầu trời, tầm mắt của Luci chỉ nhìn được đỉnh nhà Nguyện – nơi các Nữ tu đọc kinh chung vào mỗi sáng sớm và lúc mặt trời lặn, .chàng căng mắt nhìn cũng chỉ thấy thêm được ống khói bếp,..nếu Luci có nhãn quang của một con chim Đại bàng – chàng sẽ thấy cánh cửa sổ trên gác xép nhà kho bên Dòng tu..
…Sơ Mary dùng hết sức, lôi cánh cửa vào, sàn gỗ trơn trượt, Sơ mất thăng bằng, trượt chân, lao thẳng từ trên xuống hòn non bộ bên hông nhà kho,..tiếc thay, những viên đá sắc nhọn, những góc cạnh nhô ra từ các góc chân đá vẫn cứng hơn cơ thể của một con người,..
   Trong tiếng hú của cơn gió, ta chỉ còn nghe hai âm thanh, một “á,..” và một “..bịch..” mũi đá nhọn của đỉnh non bộ xé toạt tấm áo choàng của người Nữ tu sĩ,.Những góc nhọn còn lại tranh nhau, cái cắm vào ngực, cái cắm vào bụng,.Nhưng đỉnh đá dưới cùng là kẻ ác độc nhất, nó cắm thẳng vào trán Sơ mary…
   Nếu có nhãn quan của một con Đại bàng, Luci sẽ thấy một cơ thể chỉ còn che kín phần chân,đầu cắm thẳng vào đá, chân mãi tận trên đỉnh cao nhất – nhìn cứ như một vận động viên bơi đang lao mình xuống hồ nước,. sẽ thấy được làn da trắng  đang được các hạt nước mưa gội rửa, chăm sóc,..sẽ thấy được vài giọt nước đọng lại nơi bờ vai, nơi cằm của Sơ Mary như những giọt nước mắt của thiên nhiên – thương cảm cho một con người vắng số,..nếu Luci có được thính giác như loài thú hoang, Chàng sẽ nghe được tiếng cọ xát phát ra từ sự va chạm của cơn gió và cơ thể Sơ Mary – nghe như tiếng vọng tiễn đưa một linh hồn về với Chúa.
Nếu…, Nếu,…Nếu,…
Hết phần 2

Tốp ca Lướt sóng ra khơi


Văn nghệ ba thế hệ

Mẹ, Chị Gái Cẩm Vân, Vân Nhi, Ý Nhi và Mỹ..nhi..hi. là myhoanmy.



myhoanmy

Thứ Hai, 28 tháng 4, 2014

Trái tim của Quỷ, Tiểu thuyết - Tác giả: myhoanmy


Phần 1:


Bong,…bong,…bong…

  Tiếng chuông trên ngọn tháp Nhà thờ Thánh Landry vang lên, 

mở ra một ngày mới.

   Tiếng bước chân, tiếng nước từ các vòi sen trong Tu viện

Charenton cạnh nhà thờ lại vang lên như lệ thường,.

Nhưng phía sau những âm thanh lệ thường đó tiềm ẩn một ngày

 không bình thường. Các nữ tu, các vị Tư tế hình như có những

 hành động thường nhật nhanh hơn, họ vội vàng để mong kịp buổi 

cầu nguyện sớm hơn lệ thường…
  
   Cậu Tu sinh Aneka sau khi hoàn thành công việc kéo chuông 

trên đỉnh Tháp, vội vàng bước thoăn thoắt theo bậc thang xoắn ốc 

như sợ bị trễ giờ,.công việc thường ngày cậu làm đã thành nếp 

nhưng hôm nay khác hơn…Cậu nhớ lời Cha Eric - Vị Linh mục 

coi quản nhà thờ Thánh Landry- “…Con ngày mai hãy đặt báo 

thức, dậy sớm và kéo chuông sớm hơn ba mươi phút, sau đó hãy 

mở cửa Cung Thánh cho mọi người vào cầu nguyện,..”
--

Cách Nhà thờ Thánh Landry không xa, trên đường Catinat là nhà 

tù Vadies – một nơi giam giữ nổi tiếng được Vua Saint Louis cho 

xây dựng năm 1260. Tại đây được ưu tiên giam giữ những phạm 

nhân mang trọng tội, mang án chung thân khổ sai trong khi chờ thi 

hành án và cả những phạm nhân chờ ngày lên giá treo cổ…


   Lúc này ở Nhà tù Vadies cũng có nhiều âm thanh phát ra sớm 

hơn lệ thường, nhưng âm thanh nghe không ngân nga, không mời 

gọi,..một thứ âm thanh cót két, lẻng xẻng lạnh lùng, rờn rợn phát 

ra từ những cánh cửa sắt lâu ngày hoen rỉ,..những vòng xích sắt to 

đùng…

   Có bốn cảnh binh đi theo sau một viên sĩ quan, họ đến phòng 

giam số 3 ngay đầu cầu thang,.Vị sĩ quan mở cánh cửa sắt,..ánh 

đèn vàng vọt từ một bóng đèn tròn được treo cạnh lối ra vào hắt 

nhẹ, bên trong phòng giam là một bóng người đang ngồi…

Viên sĩ quan dõng dạc:

-Luci, hôm nay Anh phải chịu hình phạt cho tội lỗi của mình theo 

phán quyết của Công tố Quận  và lệnh của Thị trưởng.


    Người ngồi trong phòng giam uể oải đứng dậy,..một viên cảnh 

binh đến còng hay tay Luci  ra sau, tháo cùm chân,..sau đó hai 

cảnh binh khác kẹp tay Luci và dắt ra hành lang.

   Luci có dáng dấp cao gầy, có lẽ hơn ba tháng ngồi trong phòng 

kín đã làm nước da Luci chuyển sang màu tím tái, đôi mắt như 

không còn sức sống.

    Luci cố định thần,.. sau khi đã nhìn quen với ánh sáng, cậu vội 

 ngoái sang, nhìn ra phía quảng trường,..tuy bị các song sắt san sát

 che bớt tầm nhìn, Luci vẫn kịp thấy Tháp chuông Nhà thờ, Luci 

như cố tìm gì đó từ đỉnh tháp,. Có lẽ cậu ấy mong nhìn được âm 

chuông còn sót lại mà cậu đã nghe lúc còn ngồi trong phòng.

   
   Đoàn người một là tâm điểm, còn lại như vệ tinh,..cùng di 

chuyển chậm chạp xuống thang. Xuống đến phòng làm việc của Vị

 Quản lí trại, cả đoàn người bước vào để hoàn tất vài thủ tục trước 

khi hành hình,.Tuy bị kẹp chặt bởi bốn cảnh binh to khỏe, Luci vẫn

 kịp thấy một cỗ xe ngựa đang chờ nơi cánh cổng đen sì của trại 

giam, Chàng thầm nghĩ “Cả đời ta chưa một lần được ngồi xe 

ngựa, hôm nay được ngồi là may mắn lắm rồi…”


   Ngồi nghe, lăn tay vào các giấy tờ,..Luci cứ như mất hồn, không 

phải do sợ, Luci có cảm giác như nghe được tiếng cầu nguyện, 

tiếng đọc kinh từ Nhà thờ vọng lại, Luci mắt nhìn trang giấy nhưng

 miệng thì lẩm nhẩm đọc theo..''.Lạy Chúa lòng lành vô cùng, xin

 người hãy che chở cho con,..”

   Luci được đưa lên xe ngựa, một vị sĩ quan khác còng chân cậu

 vào thanh móc sắt mà người ta đã hàn vào thành xe ngựa.

Hai cảnh binh leo lên, ngồi hai bên Luci, sau đó lại có thêm một 

cảnh binh leo lên gồi đối diện,..

Đi thôi..Một tiếng hô của một vị sĩ quan…

   
   Xe ngựa lóc cóc lăn bánh, Luci ngoái nhìn..phía trước có hai 

Cảnh binh cưỡi ngựa dẫn đường, phía sau cũng có thêm hai cảnh

 binh, ai cũng vắt chéo một cây súng trường, ngoặc ra sau lưng.

Khi xe ngựa chạy đến chân quảng trường, Luci chồm người nhìn 

ra, một cảnh binh vội chụp áo Luci..

-Không được..

“Tôi muốn nhìn Tháp chuông lần cuối” Luci nói như năn nỉ.

-Không được – viên cảnh binh lại  nói.

   Lúc này viên cảnh binh ngồi đối dện mới ra dấu cho anh kia như 

bảo..”kệ nó”.

   Luci kịp nhìn thấy trên bancông Nhà thờ có một nhóm đông cả 

các vị chủ tế, phó tế, nữ tu và có nhiều giáo dân đang đứng nhìn 

theo, tay họ liên tục làm dấu Thánh..Luci bất chợt theo phản xạ 

cũng đưa tay làm dấu Thánh., khi “Amen”, Luci không mất công

 chắp tay vì cả hai tay đã bị còng sát vào nhau..


  Nơi đặt giá treo cổ như thường lệ, tận chân đồi Sain, cuối phố.

Xe ngựa chạy qua một khu chợ, giờ này mà chợ cũng khá đông do 

đây là chợ đầu cung cấp các loại rau quả cho cả Thành phố...

Chỉ còn cách Nơi hành hình hơn 500m, chạy qua một nghĩa trang 

là đến...

Lúc này trời vẫn chưa sáng hẳn, do đã ra ngoại vi nên nhà cửa 

cũng thưa hẳn, Luci còn kịp thấy những giọt sương đọng trên các 

tán lá cây được trồng dọc theo hàng rào nghĩa trang.

-Chạy chậm thôi..

Tiếng viên cảnh binh nói vọng ra với người khiển ngựa.

Do đêm qua có một trận mưa, đường nơi đây lại là đường đất 

và có pha sét trắng nên trơn trượt..Chợt xe ngựa chao mạnh, bánh 

xe bên dãy ghế Luci ngồi bị lọt vào một vũng sét trắng, cộng thêm 

sự mất cân bằng do ghế có ba người ngồi, cỗ xe ngựa lật nhào...


...Ngược thời gian, cách lúc xe ngựa bị lật hơn ba tháng...




Hết phần 1

Thứ Bảy, 26 tháng 4, 2014

Oan hồn hay ma quỷ?





Ma quỷ có thật không? đây là câu chuyện có thật, xãy ra với Mình cách nay hơn 17 năm...

 Khoảng tháng 2,3 năm 1997, Hoàng được Công ty chuyển về làm trợ lí Công trình xây dựng Gốm sứ ở Phú hòa, Phú lợi, Sông bé(Nay thuộc Tỉnh Bình Dương)…
Vùng đất khai hoang để xây dựng nhà kho, nhà xưởng là một vườn cao su gần cuối đường Phú Hòa (cách Ql3 khoảng 1km về hướng Bình Chuẩn)
Do cách nhà khá xa, Hoàng ở lại tại Công trình và chỉ về nhà cuối tuần hoặc khi cần.
  Đêm Hoàng hay ra quán café để café và xem phim, đứng ở Công trình có thể thấy con đường xe chạy qua lại nhưng đi bộ cũng mất hơn 10 phút do đường đầy hầm hố - nơi xưa kia là những gốc cây cao su.
Hoàng cũng hoạt bát, nó quen nhiều người dân địa phương, tối nó hay ngồi nói chuyện với Ông chủ quán cafe mà nó thường uống,  

   Một chiều nọ, do cúp điện nghỉ sớm, Hoàng ra quán ngồi cafe một mình, quán vắng khách, Ông chủ quán qua ngồi với nó,..chợt Ông chủ quán nói với Hoàng:
-Khu vực con đang làm trước kia có rất nhiều xác chết do tụi lính ngụy lấy đó làm bãi chứa xác, khi bắn chết ai họ đều đem đến đó và bắt người dân chôn.
Có lúc vì gấp và nhiều, Chú và mọi người chỉ kịp đào chừng 5,6 tấc tây đã phải chôn. Khi mùa mưa đến, Chú đi lấy mủ cao su thỉnh thoảng vấp phải một bàn tay hay bàn chân ai đó,..
Hoàng lắng nghe, nó cũng tin vì thời chiến mà,..nhưng nó nghĩ “Chú nói hơi quá, làm gì có chuyện đó, nhưng nếu có thì trước khi xây dựng họ cũng lấy đi hết rồi mà”..

   Ông chủ quán sau khi đem café cho khách, quay lại với nó,..Ông rít một hơi điếu cày, ngả người ra ghế bố,.đôi mắt lim dim, tiếp tục câu chuyện đang dở dang…
-Khi chiến tranh kết thúc, Chú vẫn tiếp tục công việc cạo mủ để nuôi Thím và Phúc (à, quên,..Phúc là con gái duy nhất của Chú, cô ấy làm bên ngành Y, nhỏ hơn Hoàng 3 tuổi)
Chú không tin khi đồng nghiệp nói họ thường hay gặp các oan hồn trong vườn cao su,..cứ chập tối , nhìn vào khu vườn cây cứ như thấy có từng đoàn người bị trói chặt vào nhau, xếp hàng một nối đuôi nhau mà đi…
…Thưa Ba con mới về, ..em chào Anh..
Hoàng giật mình, nó vội quay lại,..Phúc đứng sau lưng nó tự lúc nào…
-Chào em.
Ông chủ quán đứng lên “Con trông chừng quán dùm Ba tí nhe, Ba đưa Anh vào nhà xem vài thứ..
-Dạ..

Hoàng nhìn theo phúc, nó rất mến cô chủ nhỏ,..Phúc chợt quay lại..Hoàng mắc cỡ vội quay đi khi bị bắt gặp đang nhìn.,Nó vội theo sau Ông chủ quán vào nhà trên.
...
Phúc lui cui lau rửa li và chợt bẽn lẽn “ Hình như ảnh cũng để ý mình..”
...
Ông chủ quán đưa Hoàng vào nhà, chỉ nó bộ trường kỉ,..Ông xách từ nhà dưới lên bình thủy nước, pha trà…
Ông lại tiếp tục nói:
Nhưng rồi có một lần,..Chú nhớ tối hôm đó trời mưa, Chú đóng cửa quán, vừa leo lên giường,..chợt có tiếng ai đó gọi cửa.
Chú nghĩ chắc có người lỡ đường,..
Khi ra cửa, Chú không vội mở:
-Ai đó?
Không có tiếng trả lời nhưng Chú vẫn nghe được tiếng rên rỉ.
Chú khẽ mở nhẹ chốt cửa sổ, nhìn ra…
Trong bóng tối chập chờn, Chú thấy có ba bóng người, hai lớn và một bé ..họ ướt sũng. Khi   nhìn kĩ, Chú đoán là hai vợ chồng và đứa con..
Lạ là khi Chú ra mở cửa thì..không thấy ai cả??!!
Chú nghĩ họ ngại nên đi tiếp, Chú vội chạy ra đường, lúc đó đường còn hẹp và thưa nhà..nhưng Chú vẫn không thấy ai.."quái lạ?”..Chú băng qua đường, nhìn vào vườn cao su xem họ có qua đó tránh mưa không..chợt..
..
Trước mắt Chú là một nhóm đông người, kẻ ngồi, người đứng..rồi họ đứng dậy, nắm tay nhau và cứ từ từ đi sâu vào vườn…
Chú biết chú đã gặp oan hồn.
Hoàng chăm chú nghe, nhưng nó vẫn không tin, tuy vậy nó vẫn cố chăm chú để..lấy lòng ông.
Ông chủ quán có lẽ đoán được:
-Chú biết con không tin ma quỷ, Chú trước cũng có tin đâu..

Chợt nhớ ra điều gì đó,..
Ông hỏi Hoàng:
Con có thấy cái am nhỏ trên đường vào công trình không?
-Dạ có – Hoàng nhớ rõ cái am do mỗi khi ra đây nó luôn phải đi ngang đó..
-Do Chú làm đó, Chú thường xuyên thắp hương cúng vái mong góp chút sức siêu thoát cho họ..
  Có vài lần xe định ủi nhưng cứ đến am là chết máy, không thì cũng bị gì đó, thậm chí có người không tin, lấy búa tạ định đập thế nào mà lưỡi búa rơi dập ngón chân..
Những chuyện này Hoàng cũng từng nghe mấy người trong Công trình kể, nhưng nó nghĩ họ thiêu dệt thêm thôi.
Thấm thoát các nhà kho cũng được dựng lên, chỉ còn phần lợp mái,..
Đêm nào ở lại, Hoàng và Phúc cũng đi dạo quanh,..có hôm còn lang thang mãi cuối vườn cao su còn sót phía sau công trình..Phúc có vẻ hơi sợ nhưng rồi cũng quen và cũng tự tin (có lẽ do hoàng đã truyền sự tự tin qua nàng)
…Nhưng rồi, có hai lần Hoàng đã gặp,..nó vẫn không tin, không tin..
Lần thứ nhất…
Một tối nọ, sau khi cùng Phúc xem phim về, Hoàng đẩy xe máy của Phúc vào quán xong, hai đứa dắt nhau đi dạo..cứ nắm tay nhau đi và nói..đến lúc chui tận vào vườn cao su cả hai mới giật mình, định quay ra.
Hoàng luyến tiếc, nó không cầm lòng được, choàng tay ôm lấy Phúc…
Phúc mắc cỡ nhưng không chống cự,..Hoàng kéo Phúc dựa vào một cây cao su, lưng Hoàng dựa vào cây cao su,..cả hai không còn biết chung quanh là gì..nụ hôn đã đưa họ lên tận các vì sao đêm…
Hoàng mở mắt,..nó nhẹ đưa tay vuốt tóc Phúc,..bất chợt, Hoàng nhìn thấy (tức là phía sau lưng Phúc) có hai bóng người đang đứng nhìn..nó chợt rùng mình – hai bóng người thì chỉ một có ..đầu, bóng người kia không thấy đầu đâu cả…bóng có đầu chăm chú nhìn nó còn bóng kia thì vẫy vẫy tay với nó như chào..
Có lẽ một thoáng sợ hãi đã làm cho Hoàng có phản xạ..nó ôm chặt Phúc..
-Anh, nhẹ thôi, anh làm em đau..
Hoàng im lặng, nó cố ý áp miệng mình vào miệng Phúc như muốn Phúc đừng nói gì…
Rồi nó tiếp tục ôm Phúc, nhắm mắt,miệng nhẩm “Lạy Chúa tôi”..
Khoảng tích tắc sau, Hoàng lấy hết can đảm mở mắt nhìn…không còn ai cả…
  Sau lần đó, Hoàng không dám dắt Phúc vào vườn nữa, nhưng nó cũng dấu nhẹm chuyện gặp hai bóng đó..hai đứa chỉ đi lòng vòng trước nhà rồi chui vào quán, có hôm hai đứa quên cả thời gian, Hoàng chỉ kịp về Công trường là trời mờ sáng..

   Từ hôm đó, mỗi khi đi ngang cái Am, Hoàng tự dưng bước nhẹ lại, cứ như sợ có ai đó ngồi trong am gọi nó (dù cái Am nhỏ xíu, không đủ chổ cho một đứa bé ngồi).

Lần thứ hai…

Khoảng 22h đêm,..Sau khi tạm biệt Phúc, Hoàng trở vào Công trình, hôm nay nó phải ngủ sớm vì 3h sáng mai xe chở đá làm đường vào, nó phải thức kiểm tra..

   Nơi Hoàng ngủ biệt lập với nhóm công nhân, nó trải chiếu và giăng màn sát cánh cửa kho,..Hoàng thích nằm nơi đó vì sát vách có mấy khung Lamri thông gió..
Đang nằm thiu thiu ngủ..Hoàng chợt nghe như có ai gọi..anh ơi..anh ơi…
Nó trở mình và mở mắt nhìn..chẳng thấy ai, bốn bề yên ắng, ánh đèn nhà xưởng hắt mờ mờ,,, Hoàng lại nhắm mắt ngủ tiếp..
Anh ơi..anh ơi..
Hoàng bật dậy, nó mò tìm cây đèn Pin,..
“Mình nhớ lúc tối mình đem vào rồi mà ta?” hoàng lầm bầm khi tìm không thấy đèn pin,.nó chợt nghe tiếng sột soạt bên khung thông gió sát vách nó đang nằm, Hoàng nhìn qua khe thông gió..chợt nó lạnh người…

   Nó nhìn  rõ có một cô gái bận áo bà ba màu xám, ngồi bó gối, chống cằm vào hai đầu gối và nhìn nó, bên phải cô ấy có để một cái thùng nhựa mà người ta hay dùng chứa nước đá.
Cô gái nhìn chăm chăm nó…

Hoàng tự nhiên thối lên:
-Ai vậy? có gì không?
Khi vừa nói xong, Hoàng im bặt,..nó chợt nhớ lời Ba của Phúc dặn..khi gặp ma hay quỷ, đừng nói chuyện, nếu ma thì không sao, quỷ nó sẽ bắt hồn mình khi mình lên tiếng,.mà mình khó phân biệt đâu là Ma, đâu là Quỷ nên im lặng là tốt nhất.

Ấy vậy mà sau khi Hoàng hỏi..nó lại nghe một giọng nói âm âm như từ xa vọng lại…
-Em lạnh lắm,..anh mua dùm em bịch yaour nhe?
Hoàng không tin vào tai mình, nó tự nhiên bình tĩnh…thầm nghĩ “sao mình không thử xem có ma thật không?”.
Vừa nghĩ xong, Hoàng vội vàng đứng dậy, nó nhanh chân đến cửa, kéo mạnh và chạy ra..chẳng thấy ai..
Hoàng chạy dọc theo hông nhà xưởng, nó chạy một vòng chung quanh cũng không thấy ai…
Hầu như cả nhóm công nhân thức giấc do Hoàng kéo cửa mạnh quá. Họ nhao nhao hỏi..
Hoàng nghĩ “Họ không như mình, nói có ma sẽ  ảnh hưởng tâm lí họ”..
-À, có ăn trộm vào định gỡ máy bơm, Hoàng canh nãy giờ, mở cửa nhanh định bắt, ..nó chạy nhanh quá..

Dù Đã hai lần tận mắt chứng kiến..đến giờ, hoàng vẫn không tin có ma quỷ…


myhoanmy


Mười điều đàn ông cần biết khi có bạn gái.
Có thể không phải là tất cả nhưng cũng là hầu hết.
Có thể không chắc chắn nhưng không thử sao biết?

1.
Có thể hứa, có thể nghe nhưng hứa phải làm và nghe thì cứ gật đầu chứ đừng vội tin.
2.
Có thể nói nhiều, làm nhiều thứ cho bạn gái nhưng phải ráng nhớ những gì mình nói và làm thứ nào cho xong thứ đó hãy làm tiếp việc khác.
3.
Những gì mình nói hay làm với bạn gái, lúc đó có thể là điều họ thích hay đồng ý, nhưng sẽ có lúc đó lại là những điều họ căm ghét và chán nản,. Vậy hãy nói  ít và làm ít cho chắc ăn.
4.
Nếu nói cho có hay làm cho vui, cho cá nhân mình,..hãy xóa dấu vết ngay sao đó vì đó sẽ là vũ khí của họ sau này.
5.
Đã tin thì đừng bắt họ hứa, họ đã hứa hãy đừng vội tin.
6.Đừng hỏi những câu mình đã biết câu trả lời (vd: em có thương anh không? em có nhớ anh không?,..), như vậy mãi mình sẽ trở nên nhạt nhẽo.
7.
Khi họ thương bạn, bạn là ông Hoàng,. nhưng khi họ ghét bạn - bạn sẽ là kẻ thù số 1. Vậy hãy cẩn trọng khi để bạn gái xem mình là kẻ thù.
8.
Đừng vội thề sẽ "hái sao trên trời" để đạt được thỏa mãn cá nhân lúc đó - sẽ có lúc bạn trở thành một chiếc lá héo bên gốc đa cạnh Chị Hằng. Hãy để cả hai cùng muốn, chủ động nhưng không nên ép buộc.
9.
Nếu thật sự chưa hoặc không có ý lâu dài hay lâu bền - đừng thân thiết với người nhà bạn gái.
10. 
Hãy yêu hết mình khi mặn nồng nhưng hãy hết sức giữ mình khi chia tay - Người  hiểu mình nhất chính là người mình nên đề phòng nhất.
myhoanmy

Thứ Sáu, 25 tháng 4, 2014

Người đẹp Bình Dương




Tặng em - Với Anh, Em là Người đẹp nhất Bình Dương.

Người đẹp Bình Dương
(Bài viết, thơ, nhạc,..này gửi tặng một người bạn Bình Dương - người bạn mãi mãi là người tôi không bao giờ quên - dù trong lòng bạn: Tôi là người không ra gì...)

    Tác phẩm “Người Đẹp Bình Dương” có thể nói là “đặc sản”, là “Bản quyền” của đất Thủ,..
   Nhạc sĩ Võ Đông Điền tuy ít được biết đến nhưng Anh có nhiều tác phẩm đã đi sâu vào lòng người, nhạc phẩm của Anh có thể gói gọn trong một câu là “Nhạc phẩm đi thẳng”/
Lí do?
   Anh là Nhạc sĩ thế hệ đàn em, việc có chổ đứng trong làng nhạc đương đại là một điều rất khó, nhưng Anh đã làm được. Con đường bước lên ngang hàng các bậc đàn anh trong nền âm nhạc đương đại là rất khó, con đường chinh phục của Anh kéo dài và gian nan (mãi đến qua thập kỉ 90, Anh mới được nhìn nhận là một Nhạc sĩ lớn).
   Có một điều đăc biệt nơi Nhạc sĩ này,.  Anh là người “thích đi”..Anh đi nhiều và thu thập cảm xúc qua thực tế, các nhạc phẩm của Anh hầu như được sinh ra từ việc quan sát, xâm nhập thực tế.
   Các tác phẩm mà có khi ta hay nhẩm hát theo khi ngồi thưởng thức  ly café  bên quán vắng,..văng vẳng tiếng nhạc du dương.."…Tóc xõa vai mềm, tha thướt lưng thon,..”;
Hay trong một đêm trăng, ôm đàn ngồi trước hiên nhà..
"…rồi thời gian dần trôi mau
Em không nghe tôi dạo phím đàn
Mà chỉ nhìn len lén bên song.." ...nhưng có khi ta không để ý đến tác giả là ai.
 Hai đoạn tôi viết ở trên chính là đoạn trong “Người đẹp Bình Dương” và “Tiếng hát Chim đa đa”,..và còn nữa như Xin đừng trách Đa đa, Màu hoa bí (đây là nhạc phẩm tôi thích).
Cuối cùng, Anh cũng là người…mê thơ văn, cũng làm thơ và viết,..Như đây là một đoạn trong bài thơ của Anh:
...
Một nửa tình yêu 
Trao em qua ánh mắt..
Một nửa tình yêu
Anh còn dấu trong tim
Em rạng rỡ là mùa xuân đến sớm
Em vô tình anh chỉ trách mùa đông..
...(Trích "Một nửa mùa đông - Một nửa mùa xuân, Võ Đông Điền).
myhoanmy biên soạn..
Chúc dáng ngọc sáng mãi, sáng mãi dù trăng tròn hay khuyết,..

Dáng ngọc Bình Dương

Mùa hạ ấy mãi là mùa kỉ niệm
Kỉ niệm này theo mãi mãi đời ta…
 ....
Qua đất thủ nắng lắc lư chào đón
Đất miền đông như ngọn gió gọi mời
Chợt xao xuyến sáng ngời ôi dáng ngọc
Nón nghiêng che lọn tóc phủ vai mềm

Đêm chưa đến sao như trăng đã hiện
Dáng thướt tha bên bến tựa chị hằng
Nắng vừa qua hương đêm thêm cố vội
Tỏa ánh trăng soi lối gót sen mềm…

Anh bối rối hỏi đường ra đến bến
Em khẽ cười ..đã đến hỏi làm chi?
Anh thêm rối trách sao mình lẩn thẩn
Hỏi vô duyên sao dấu được cõi lòng…

Thuyền đã sang anh vẫn như mơ ngủ
Tụ nét buồn ngơ ngẩn tiếc hương quê
Rồi cố gắng thốt lên lời thăm hỏi
Hỏi nhà nàng miệng nói mắt cầu mong..

Nàng bẽn lẽn lòng vòng rồi cũng nói
Cuối vườn kia mái ngói chính là nhà
Qua khóm trúc rồi sang vườn tố nữ
Gặp vườn cam  đi hết đến cửa nhà..

Lời tạm biệt thốt ra sao khó quá
Chợt buồn lòng sao nắng hạ qua nhanh
Dành phút ấy để ta thêm lưu luyến
Tiễn chân người ta hẹn sẽ về thăm..

Ơi em gái bình dương,..
 Ơi dáng bình dương…

Đường trải rộng khiến ta như quên hướng
Cứ  ngơ ngơ như lữ khách không nhà
Ta sẽ đến sẽ về thăm đất thủ

Sẽ bên em tay nắm ngắm cây vườn…
myhoanmy