Thứ Ba, 9 tháng 7, 2013

HỒI KÍ CUỘC ĐỜI 1 - Chương I, P.1



Chương I



Phần I: Tuổi thơ yên bình – thiếu niên vất vả.



        Một buổi trưa hè oi ả, dưới cái nóng bức của Sài gòn, trên đoạn đường ray xe lửa đoạn 

Ga Bình triệu,…có một đứa trẻ trạc 12,13 tuổi cứ cắm cuối bước dọc theo đường 

ray…trên tay hắn cầm một xấp vé số, thỉnh thoảng hắn băng qua đường, vào một căn chòi lá hay 

quán nước mời khách mua, ..


-     - Chú ơi, mua dùm con tờ vé số đi Chú.


Một cái lắc đầu tăng thêm sự ngao ngán của nó, nó thầm nghĩ…sao Họ café,thuốc lá phì phèo mà 

một tờ vé số chỉ đáng giá vài điếu thuốc mà họ không mua nhỉ?


     Loay hoay đi mãi…nó đến tận Ga Bình triệu lúc nào không hay, chợt nó nhìn vào đồng hồ trên 

cổ tay 1 bác chạy xe ôm – chết rồi, 16h kém rồi, mình đi bộ về nhà mất cả tiếng sao kịp trả vé số 

dư đây?


Còn hơn 10 tờ, nếu không trả, xem như hôm nay lỗ vốn, Mẹ sẽ buồn lắm.


    Nó ngồi thừ bên đường ray, dựa vào cột điện, tay nắm xấp vé số nhưng đầu óc nó cứ lơ mơ…nó 

thương Mẹ lắm, nó chấp nhận đi bán vé số mong giúp Mẹ nhưng giờ nó đã làm Mẹ buồn rồi, nó 

biết về nhà Mẹ sẽ không mắng nó, nó lại nghĩ:  thà mẹ mắng nó còn vui hơn là nhìn Mẹ im lặng, 

nằm gác tay trăn trở khi đêm về, tính cách làm ăn nuôi bảy đứa con mà Ba nó ra đi để lại,…


Ngược thời gian…


     Năm 1969, Ông Hoàng từ vùng Trung bộ, dắt díu Vợ và ba đứa con (hai trai 6 tuổi, 5 tuổi và  

một gái 2 tuổi) vào Miền Nam lập nghiệp. Ông là một người Lính nhưng Ông từ bỏ mọi thứ, muốn 

tìm một hướng đi mới, mong tốt cho Vợ con sau này, và Ông chọn Miền Nam.


    Với tầm nhìn của một người từng trải và sáng suốt, Ông chọn vùng đất Thủ Đức làm nơi lập 

nghiệp.Khi Ông đưa Vợ con đến Thủ Đức…Vùng đất ven Đô thành hoang sơ, nhà cửa thưa thớt, 

duy chỉ có con đường nhựa là có vẻ hiện đại. Con đường băng ngang trước nơi Ông dựng nhà xa lộ 

Đại hàn( nay là QL1A).


   Rừng cao su bạt ngàn cách nhà chưa đần 1km, Nhà thờ cũng gần, Chợ cũng vậy, Ông chọn vị trí 

chiến lược này đúng là có tầm nhìn xa.


   Ông gầy dựng một bầy Heo, một chuồng gà, với sự chuyên cần, Ông cùng Vợ gầy dựng và phát 

triển việc chăn nuôi đi lên nhanh chóng. Lần lượt Ông Bà có thêm bốn người con (hai trai hai gái)- 

Hắn là con trai thứ 6 trong gia đình.

   Sau khi Miền Nam giải phóng, cuộc sống, kinh tế Xã hội nói chung rất khó khăn, thời kì chuyển 

giao là vậy – phải tiết kiệm và chuyên cần. Nhưng Ba hắn giỏi kinh doanh, ông vẫn giữ vững được 

công việc chăn nuôi ổn định, ..Ông là một người Cha nghiêm khắc nhưng rất tốt, Ông khắt khe với 

con cái lắm, đứa nào lười học hay lười biếng sẽ biết tay Ông. Hắn lúc đó rất nể sợ Ông, nhưng do 

còn nhỏ nên hắn cũng không phải làm việc gì, chỉ ăn, học…thời kì suy thoái  kinh tế nhưng chưa 

khi nào hắn phải đói, ăn uống đầy đủ…


    Năm lên 7 tuổi (1978), hắn bị Sốt suất huyết, cũng may nhà có điều kiện và phát hiện kịp thời, 

nhập viện, thay máu,… hắn may mắn sống sót và trở về từ cõi hết sau 3 ngày hôn mê. Giờ nghĩ lại, 

không lẽ hắn được thay máu từ máu một kẻ không ra gì hay của một người hành khất nên cuộc đời 

hắn chỉ toàn màu đen?...


   Mỗi đêm, cả nhà quay quần xem tivi, nghe Ba hắn kể chuyện, đàn,…có lẽ vì vậy mà hắn mê đàn 

hát. Tiếng xe lửa rầm rập, hối hả băng ngang chổ hắn đang ngồi



…Hắn giật mình tỉnh dậy, 17h rồi, thôi phải đi về,.Hắn thất thiểu đi dọc theo con đường cũ về nhà, 

thời đó đường còn vắng lắm, đèn đường thì chổ có chổ không, Hắn cứ từ từ đi bộ vì cần giữ sức 

cho đoạn đường dài trong khi từ sáng đến giờ trong bụng hắn chỉ có nửa ổ Bánh mì.


-Mình cũng còn may kắm, đi bán vé số nên Mẹ cho ăn bánh mì kẹp thịt, không như các Anh chị em 

phải ăn Bánh mì với xì dầu- miệng đếm bước hắn thầm nghĩ.


  Vừa đếm bước, vừa suy nghĩ miên man..Rồi hắn nhớ  lại…


     -Cô thông báo cho các em biết, Lớp mình có hai bạn được xếp loại giỏi, Nhà trường thưởng 1 suất 

       học bổng trị giá 200 đồng, lớp có Nhung và Hiếu(tên hắn).


        -Cô ơi, có một suất vậy tính sao?- Thằng Hùng bược miệng hỏi.


Cô im lặng..rồi nhìn xuống thằng Hiếu:


-    - Em Hiếu nhường cho bạn Nhung nhe? Vì nhà Nhung nghèo hơn nhà Em..


       - Dạ,…Con đồng ý – Hiếu thầm nghĩ: Cô nói vậy thôi chứ Cô đã quyết rồi, không chịu cũng khó.


  
      Do sức khỏe yếu, Hiếu thường hay bệnh, nhưng nó rất hiếu học, hôm nào bệnh nó giả vờ tỉnh 

táo để Ba Mẹ không bắt ở nhà,..nhớ bạn bè lắm dù vắng một ngày, Hiếu luôn trong top ba học sinh 

giỏi của Lớp và nó rất tự hào nên luôn chuyên cần giữ vững mức học đó. Bản tính luôn cầu thắng 

này là tốt nhưng khi quá cầu sẽ dễ nảy sinh nhiều phiền toái – có lẽ tính này ảnh hưởng không ít 

đến cuôc đời Hiếu sau này…


       - Mẹ để con đi bộ đi mẹ, con đi được mà.


   Mẹ nó vẫn tiếp tục cõng nó – Con để Mẹ cõng, con đi bộ về bệnh nặng thêm. Sau lần đó, nó càng 

cố dấu kín mỗi khi bệnh, nhất là lúc trong Lớp vì nó biết nếu bệnh, Nhà trường sẽ nói Gia đình, và 

mẹ sẽ phải cõng nó về…


   Em không được mách Ba Mẹ nhé? – Anh hai nó vừa xoa dầu vào bà vai bị sung, vừa nói.


            - Dạ, Em sẽ không nói đâu.


   Nhưng không qua mắt Ba được, chiều đó Ba nhờ Anh hai phụ ba khuân bao cám vào kho, Anh 

hai đau vai nên làm rơi bao cám. Ba thấy Anh hai nhăn mặt nên bảo đưa Ba xem…thế là…


   Ba gọi Hiếu vào, bắt nó kể,..


     - Dạ,  trưa Anh hai qua hàng xóm chơi, Ảnh đánh lộn với người ta đó Ba, bị đánh sưng bả vai, Ảnh 


                   dặn con không được nói, Ba sẽ đánh đòn.


Ông không nói gì, im lặng bảo hiếu đi tắm, nó bước đi mà thấy lạ-Ba sao không đánh Anh hai nhỉ?!


     Mấy hôm sau, Ba nó dẫn về hai Võ sư và để 1 người dạy Anh hai,Anh năm, một người dạy Anh 

ba và Hiếu., thì ra Ba nó không đánh Anh hai là có ý này.


Tối hôm đó nó nghe Ba Mẹ to tiếng với nhau, nó tò mò nghe ngóng loáng thoáng câu chuyện…

  - Anh làm chuyện này Em không đồng ý, phí tiền lắm, việc kinh doanh không thuận lợi, cần tiết kiệm.


     - Nhưng Anh không muốn con mình ra ngoài bị người ăn hiếp


      - Bản thân Anh là người giỏi võ, sao không dạy tụi nó?


      - Anh không biết, Anh không hiểu nhưng sao trong thâm tâm Anh không muốn đích thân dạy võ 

         cho tụi nó…


     Nó nghe xong cũng làm lạ vì theo mẹ kể, Ba là người rất giỏi võ, được Ông nội cho học từ bé. 

Mẹ kể lần Ba đang học trường võ bị Đalat, trong tiết học võ, Ba chẳng thèm học nên bị Thầy 

mắng và phạt.


   Với bản tính thanh niên háo thắng, Ba thách đấu luôn với Thầy, và trước sự chứng kiến của Hiệu 

trưởng cùng toàn bộ Học viên trên sân trường, chỉ trong tích tắc, ba cho Ông thầy đo ván…Mẹ kể, 

sau này Thi tốt nghiệp, Ba được Ông nội dắt tìm đến tận nhà Thầy và xin lỗi người.


   Đáp án đến giờ nó vẫn không thể hiểu, nếu ba c òn sống nó sẽ hỏi Ông lí do ngay, chỉ biết tối hôm 

sau, Ba ngồi nói với bốn đứa con trai một câu-câu  này nó nhớ mãi…


“Các con sau này ra ngoài, nếu gặp chuyện hãy để họ tìm đến bắt Ba đền tiền thuốc thang, đừng 

để Ba phải đi qua nhà họ bắt đền nhé…”


  Cuộc sống êm đềm cứ thế trôi qua, tuy Ba khắt khe nhưng với Hiếu, ba là thần tượng, mãi đến 

hôm nay tuy đã trạc tuổi ba khi Ông mất, nó vẫn thấy nó quá kém cỏi, chưa được một phần hai 

Ông xưa kia…


…miên man nghĩ và đi, Hiếu về đến nhà không hay, nó lén lút đi vào và chuẩn bị tinh thần để nghe 

Mẹ trách,..nhưng như thường lệ, Mẹ không trách, Bà nói: con vào tắm rửa rồi ra ăn cơm đi, con 

về trễ cả nhà ăn hết rồi.


     Những gáo nước mát lạnh từ lu nước sau nhà làm Hiếu tỉnh táo hẳn, nó tắm xong vội vàng vào 

cầm tô cơm Mẹ múc sẳn, ăn ngấu nghiến..Mẹ ngồi may vá , thỉnh thoảng ngước nhìn nó, nhưng 

vẫn không trách gì…


          -  Ngày mai con ở nhà, không cần đi bán nữa.


          -  Mẹ ơi, con hứa sẽ cố gắng bán hết mà, nếu không hết con sẽ tranh thủ về kịp trả vé, mẹ đừng 

                                   giận con.


    Không, Mẹ không có ý giận con mà không cho con đi bán- Bà vừa giăng mùng cho nó vừa nói- 

mai Mẹ sẽ nấu xôi bán, con ở nhà phụ Mẹ, sang phải thức sớm với Mẹ đó…


   Thì ra vậy, mình sẽ phụ mẹ, vậy cũng được vì mình sẽ có thời gian học lại bài vì cũng sắp hết 

hè…


Nói phụ chứ phụ gì đâu, Mẹ 3h sáng đã dậy, lui cui vo Nếp đã được ngâm từ tối qua, nhóm lửa và 

bỏ nếp vào chõ..đến 5h mẹ mới gọi Hiếu:


-Con dậy phụ Mẹ soạn đĩa và bàn ghế nào..


    Hiếu vùng dậy ngay, nó loay hoay giúp mẹ, 5h30 hai Mẹ con dọn hàng ra cách nhà hơn 200m , 

nó ngồi nạo dừa, lau bàn, rửa đĩa cho Mẹ…


   Cứ thế,…mỗi khi chiều về Hiếu lại cầm cây đàn Guitar Ba để lại, nó mò mẫn gãy,..mẹ ngồi nghe 

mà phì cười..


          - Thôi, để mai Mẹ đưa con vào Nhà thờ xin cho con học nhe?


          -  Dạ, con cám ơn mẹ, con thích lắm.


          -  Ừ, tuy không tốn tiền nhưng bắt buộc con phải chuyên cần, Mẹ tin điều đó con đủ sức..


    Đêm đó Hiếu trằn trọc vì nôn nao, nó hồi hộp mong mau biết chơi đàn để tối đàn cho Mẹ nghe vì 

nó biết Mẹ rất thích  nghe Ba đàn…


  Nó thầm nghĩ..nếu Ba không mất sớm, Mẹ sẽ không vất vả vậy, Ba mất xem như là một biến cố 

lớn trong gia đình của nó, rồi nó thiếp đi trong giấc mộng quá khứ….

Còn tiếp

Chạnh lòng bên biển...

Chạnh lòng bên biển...


Rì rầm sóng biển hải âu bay
Bóng tối tràn về gió vẫn lay
Đảo nhỏ xa xa đêm xóa mất
Thuyền to xa bến rạng về đây

Bên nhau ánh mắt trao duyên muộn
Phút biệt miệng cười lệ sớm cay
Vẫn gió còn mây mong nắng sớm
Rì rầm sóng biển hải âu bay...

myhoanmy 2011

Đồng cảnh tương lân


Tương lân đồng cảnh nghe ai oán
Xóa hẳn đêm đông nán chút tình
Xuân cận tiếc thầm vinh không đến
Ấm ức hòa sầu bến neo vương…


Vận mệnh tại Thiên thường là thế
Ngày dài lãnh nhận dễ ai quên
Đón tết, chúc xuân bên mâm bánh
Chỉ là ảo ảnh cảnh giao thoa…


Già nửa cuộc đời hoa chẳng thấy
Gà gáy sang canh vẫn cậy đèn
Vẫn biết ưu tư men thêm chát
Cớ sao rượu cạn vẫn nhạt lòng…


Sống dở người bẻ cong trang giấy
Sống hay lắm kẻ lấy làm thù
Biết sống cho dù ngu vẫn sống
Lí này tuy rộng mấy ai theo?

myhoanmy 2012