Chủ Nhật, 14 tháng 7, 2013

HỒI KÍ MỘT CUỘC ĐỜI 5, Chương II, P.3

CHƯƠNG II




Phần 3 : Ông chủ nhỏ .

   Sáng hôm sau, 3h nó đã dậy, do chổ nấu gần phòng Cô, nó không dám làm động mạnh, cứ từ từ kéo hai nồi đậu ra sân,..nó loay hoay vớt đậu vào một cái rổ to và đặt trên một cái thau cạnh cối xay..
  Nó chưa vội xay, quay lại bếp, nhóm bếp, bắt nồi nước lên, nó canh lửa nhỏ vì mau sôi quá sẽ không kịp xay đậu…
   Đến công đoạn bó lá dứa thì Cô thức giấc, Cô xưa nay luôn là người làm công đoạn cuối là kiểm tra xem sữa chính chưa, sau này Cô chỉ nó cách xem và nó thấy đúng là một kĩ năng , không đơn giản.
   Thời gian sau, nó học có phần sa sút do không còn nhiều thời gian  học bài, có hôm ngồi học bài mà gục ngủ tại chổ nó không hay..đã vậy, nó tranh thủ đi học sớm để ôn bài thì thằng Cường, thằng Hùng bu lại hỏi bài nó, nó chỉ xong thì đến giờ vào lớp…lần đầu tiên môn Lịch sử nó trả bài chỉ có 5 điểm, nó xuống bàn ngồi mà lơ mơ như người mất hồn..nó buồn lắm.
   Đêm đó nó cố học thật thuộc bài, và tự nhủ..dù mệt hay trễ cũng phải tìm cách thức học, dù Thầy,  Cô đã gọi trả bài rồi nhưng bài hôm sau cũng học,..nó tự định ra cách học, cứ Thầy Cô giảng nó tập trung nghe, về nó xem lại ngay bài mới học rồi mới xem bài cho hôm sau, cách này mất thêm tí thời gian nhưng bù lại, đến tiết sau nó thuộc bài rất nhanh.
    Rồi kì thi cuối lớp bảy cũng sắp xong, hôm nay nó làm bài thi Văn khá tốt, đúng như những gì nó đã học nên suông sẻ,..vừa chạy xe đạp về vừa vui đùa với thằng Cường, hai thằng thay phiên nhau chở,..từ hôm Chú đi, nó là ông chủ của chiếc xe thồ này…
   Về đến nhà, nó thấy trước sân nhà đông người đang đứng, nó vội dắt xe ra sau, …
Cô đang ngồi khóc, tay thì ẳm em bé mới 2 tháng tuổi, hai đứa em cũng khóc.
-         Gì vậy Cô?
-         Chú bị tai nạn trên rừng, mất rồi con ơi..
   Nó không tin vào tai mình, quay qua nhìn, nó thấy Ông Bà cũng có mặt và đang ủ rũ, nó tin đó là thật.
   Vụ tai nạn đó nhóm người đi chết hết, gồm Chú, Chú Thuận và hai người đàn ông trong xóm, nó nghe loáng thoáng là xe lật trong rừng đè chết.
   Sau đám tang, tự nhiên nó trở thàng trụ cột trong gia đình, nó làm việc chăm chỉ hơn, nghỉ hè nó cũng không dám xin về nhà, nhìn gia cảnh Cô và ba đứa em, nó không nỡ đi,..ngày xưa cũng nhờ họ cưu mang  nó mà, giờ đi thì sao có tình người – trong đẩu óc non nớt của nó có suy nghĩ như người từng trải.
Mười tám tháng sau…

Vậy là tết lại đến, Hiếu xin  Cô chủ cho nó về thăm gia đình, Cô vui vẻ đồng ý, cho nó 1nghìn năm trăm đồng  gọi là lì xì tết.
-         Con tranh thủ mồng 4 về lại nhé, vì Cô phải qua đón hai em bên Nội về, tết mà bỏ nhà không có ai cũng kì.
-         Dạ, con sẽ đến mở cửa mồng bốn, Cô yên tâm.
   Hiếu chỉ xách theo bọc nilon chứa hai bộ đồ, nó chơi sang,  đón xe lam về… mất 25 đồng nó cũng tiếc nhưng bù lại nó được nhanh  gặp Mẹ và các Em. ..cũng gần 7 tháng rồi – nó nhẩm tính.
  Ái chà, Cậu sáu ra dáng Thanh niên rồi – đang loay hoay mở cổng, Chị gái từ phía sau vỗ vai nó.
-         Hi, chào chị, Em mới về, em về ăn tết vài hôm lại đi.
Ừ, em vào nhà di nào, quên đường rồi à? – Chị nói đùa. Rồi Chị chăm chú nhìn nó – em ráng ăn nhiều vào, cao đấy nhưng  gầy quá.
Em xưa nay có mập đâu Chị- nó dắt xe vào dùm Chị, miệng nói như phân bua.
Mẹ đi vắng, Út nó đang xem tivi.  Cái tivi trắng đen này lạ lắm Anh sáu à – sau khi chào Anh, nó nói ngay.
-         Sao lạ?
-         Đang xem nó hay bị mất hình, Em lấy tay đập nó một cái nó lại có hình.
-         Chắc nó sợ em đó, em mà đánh mãi nó mất hình luôn đó, để tí Anh đem ra tiệm sửa.
Ối trời?! Tú cao muốn bằng Anh rồi, kiểu này ai mà dám đụng  tới em?
Anh ghẹo em – Tú vừa dưới bếp đi lên vừa nói – Anh sáu về luôn à?
Hiếu khựng lại, nó thấy Chị, Út và Tú chăm chú nhìn nó, chờ câu trả lời..
Nó biết nói ra mọi người sẽ buồn:
-         Không, Anh về qua tết lại đi, nhưng Anh định thi xong lớp chín Anh xin về luôn…
 Em cũng lớn rồi, em tự quyết đi hay ở, nhưng nhà ai cũng mong em về lại, đói no gì cũng cùng nhau chịu cũng vui hơn mà…- Chị nói như trách móc, vừa nói vừa đi thẳng vào buồng, cố dấu cảm xúc, nó biết nếu Chị đứng lại tí thế nào cũng có người khóc…
    Hiếu tắm xong, cảm giác ở nhà thật thoải mái, nó ra ghế đá ngồi, chơi đàn và có ý chờ Mẹ. Mẹ về đến, nó vội vàng đứng dậy chào rồi chạy vào gom hết tiền Cô cho đưa Mẹ:
-         Mẹ mua đồ về để bàn thờ Ba đi Mẹ, Cô cho con bao nhiêu đó thôi.
Nhiều rồi con – Bà năm cầm nhưng không đếm, Bà nhìn nó – Con cao thêm nhiều đó, ra dáng  đàn ông rồi., Họ cho con ăn uống, quần áo,..tiền  có là quý lắm rồi con à huống chi hơn nghìn bạc thì nhiều lắm.
-         Dạ, con hiểu.
-         Khi nào con đi?
-         Mồng bốn con đi.
-         Ừ, thôi, để Mẹ vào nấu cơm rồi chiều đi chợ, con xem tivi đi.
Chết cha,..mình lấy gì sửa tivi đây – Hiếu lẩm bẩm – quên mất, Út nó nhăn cho mà xem.
-         À, con đem cái tivi ra tiệm sửa, chiều Mẹ đưa tiền.
Trời? Mẹ như Thánh vậy – Hiếu thở phào…
   Đêm đó nó nằm suy nghĩ mãi về cuộc sống hiện nay,…Mình phụ việc bên đó tính ra một năm trời có một nghìn hơn, nếu mình ở nhà đi làm thêm dịp hè, tối tìm việc gì đó làm thêm  thì trừ ăn uống , mình cũng dư một năm hơn chục nghìn, mình còn đỡ đần việc nhà cho hai em có thời gian  học, ba ông Anh  mỗi người mỗi phương, nhà chỉ có bốn người nữ. mưa gió, điện đuốc linh tinh,..mình đi vậy đúng là không hay..
   Tối mồng ba tết, khi cả nhà đi chơi, chỉ còn Mẹ và nó, khi xong việc bếp núc, Mẹ lên nằm xem tivi, nó đến ngồi bên Bà và nói hết những suy nghĩ của nó…
  Bà năm im lặng, tắt tivi và ra võng nằm, không nói nó câu nào làm nó lo..
-         Con nói sai hả mẹ?
Không, con nói không sai – Bà nhổm dậy – con ngồi xuống đây.
-         Mẹ không ép buộc con gì cả, xưa kia nhà mình vất vả Mẹ mới đành lòng để con đi, nhưng hơn ba năm con ăn học nhờ họ, giờ nhà họ đơn chiếc, mình buông thì không có đạo nghĩa đâu con…
Hiếu im lặng và biết là Mẹ nó đang phân vân, không muốn nó vất vả nhưng lại không muốn mang tiếng vong ơn.
-         Hay thế này, con về bên đó, tìm dịp nói cho Cô nghe ý định nghỉ của con, và nói Cô con sẽ ở đây 3 tháng nữa, khi nào Cô tìm được đứa cháu nào vừa ý phụ thì con về lại nhà Con, Mẹ thấy bên đó cũng nhiều Cháu…
-         Dạ, con sẽ làm theo lời Mẹ - Hiếu vui vẻ - Mẹ hay thật.
Sau khi nghe nó nói ý định, Cô chủ suy nghĩ, cả ngày không nói với nó câu nào.
Tối đó, nó xong việc, ra sân hóng mát và lầm nhẩm hát…Cô đi chơi về, dừng xe đạp, nói nó:
-         Con dắt xe vào rồi ra đây Cô nói chuyện tí.
-         Dạ, ..
Cô chưa ăn gì, con đi với Cô ăn tô mì gõ nhe..- Cô nói với  nó khi nó vừa quay ra.
Không đợi nó trả lời, Cô đi một mạch, nó lót tót theo…
Trên đường về Cô im lặng…
Con còn thức không? – Tiếng Cô hỏi làm nó giật cả mình.
-         Dạ còn.
-         Con cứ nằm đó, Cô nói vài câu thôi…Cô biết gia cảnh nhà con, con có ý tốt với gia đình con, đó là rất quí.
Hiếu ngồi dậy, chờ Cô nói tiếp nhưng Cô im lặng..
Rồi Cô đứng lên, quay vào phòng nhưng đến cửa phòng thì quay lại:
-         Con cho Cô ba tháng nữa, Cô sẽ tìm xem mấy đứa Cháu đứa nào được, ba tháng  đó là thời gian Con dạy nó cách làm việc, Cô biết là khó có đứa nào làm được như Con nhưng Cô thương Con, Cô không ép con đâu.
   Hiếu nằm thao thức đến hơn hai giờ sáng, ..nó lại nhảy lung tung nhiều suynghĩ trong đầu – đó là căn bệnh của nó.
 Ba tháng trôi qua, Anh Tài (người cháu con Anh hai của Cô) vẫn cứ long ngóng, Cô bực lắm..mắng Anh tài:
-         Cô còn phải lo ba cái giấy phơi (Cô làm thầu đề từ hôm đầu năm, có lẽ công việc này hợp hay sao mà Cô phất nhanh, có của ăn của để), Hiếu nó nghĩ chắc Con phá hư đồ Cô hết, cố mà học đi. Nói xong Cô xách xe đi mất.
Anh Tài cũng hiền, Ảnh im lặng tiếp tục làm.
-         Tại Anh chưa quen thôi, trước kia mất hơn nửa năm em mới quen việc đó.
-         Em ở đây thời gian nữa đi, Anh sẽ cố làm việc.
-         Nhưng Cô nói em tháng sáu này nghỉ rồi.
…Vậy mà vẫn kéo dài đến cuối tháng tám…
………………hết phần 4.