Hình ảnh có tính chất minh họa
Chương VI, phần 1- Tận
cùng Thế giới
…Quãng đường từ Bố lá đến
K7 không xa nhưng hầu như tất cả phạm nhân đều cảm thấy mệt mỏi, họ không hát
hò hay trò chuyện ..thỉnh thoảng có người còn thở dài.
Quan sát những bạn tù, Hiếu cũng hiểu và hình dung phần nào
sự khắt nghiệt ở K7 vì họ đa số là những người chuyên “ăn cơm tù”, có kinh nghiệm,
Hiếu chỉ được nghe kể nên nó còn sót lại một chút tự tin, mong rằng sự tự tin
đó được giữ mãi trong nó..
Mãi sau này, khi đã
ngoài ba mươi tuổi, Hiếu mới biết K7 là trại giam thuộc Tỉnh Bình Thuận, nằm
sâu trong rừng thiêng nước độc.
…
“Đến rồi”..có vài tiếng
nói nhỏ nhưng hầu như là một lượt.
Khi những cái miệng vừa
thốt lên chưa kịp ngậm lại, xe nhà binh đã dừng…
Hiếu vội vàng ngồi thẳng
lưng, nhìn vào hai cánh cửa thép sau xe như chờ đợi, tiếng giày đinh lộp cộp, lộp
cộp,..
Xe lại tiếp tục chạy
nhưng chỉ trong vài giây..
Cánh cửa lách cách rồi
bật mở…
Trước mặt Hiếu là cánh
cổng mà xe vừa chạy qua, chỉ là hai mảnh ghép được tạo bằng những thanh tre, giữa
khung tre là một lớp lưới B40 mong manh..không hề có khóa và chỉ cao chừng hơn
1m50.
Tất cả phạm nhân mới đến
được cho ngồi trong sân, ngay cạnh xe nhà binh mà họ đã được ngồi. Chiếc xe lại lui ra cổng, quay đầu
và trở về với công việc của nó – chở phạm nhân. Đám bụi nó để lại đủ làm cho
đám phạm nhân bịt miệng, nín thở và..ho sặc sụa.
Vài phút sau, khi đám bụi
đã chịu nằm im chổ mới của nó trên đất, ..Lúc này Hiếu mới nhìn được…
Sân chổ đám tù đang ngồi
bám đầy bụi đỏ, nhỏ hẹp, chắc chỉ bằng diện tích một lớp học..Có một căn nhà cấp
bốn (là nói cho oai chứ thật ra là một cái hộp được bao bọc bằng đất sét và
rơm, cánh cửa nhỏ bằng Mây, cửa sổ hai bên chỉ là ô trống được đóng khung bằng
cây mây tạo ra các lỗ vuông không đều), -đó là Văn phòng của trại .
Chung quanh, Hiếu thấy
chỉ có vài anh vệ binh, hàng rào hầu như không có, cách hơn trăm mét là một cái
chòi rơm, nó như cái ụ chắc chỉ vừa đủ chổ kê ghế cho một người ngồi, mái cũng
bằng rơm , Hiếu lại thấy một vệ binh chui ra từ cái ụ đó, anh ta phải khom lưng
tránh va đầu vào mái..
Rồi có một vị sĩ quan
đeo lon Đại úy từ văn phòng đi ra,..ông ấy cầm trên tay một xấp giấy.
…cụt kịch..cót két…
Hiếu quay nhìn lại…
“Đó là nhóm quản lí”..Phúc
nói nhỏ với Hiếu “ở đây, trật tự được gọi vậy”.
Nhóm người Hiếu đếm được
sáu phạm nhân, họ đẩy một chiếc xe Rùa và một chiếc xe “Cải tiến” đến, dừng bên
hông nhóm phạm nhân mới đến.Một người cầm trên xe cải tiến xuống một bó bọc nilon đen..Anh ta vứt trước mặt đám phạm nhân..
Viên sĩ quan lên tiếng “ Tôi đọc tên ai, các anh bước lên, để lại
toàn bộ đồ cá nhân vào bọc nilon, chúng tôi dán tên để kiểm tra và sẽ giao lại
cho các anh những thứ cần dùng mà nơi đây cho phép..Phần còn lại có thể bị tịch
thu nếu đó là thứ cấm, hoặc sẽ được trả lại các anh khi ra khỏi đây..
“Người được trả lại hay
có cơ hội lấy lại không nhiều”..Phúc lại nói nhỏ..
..chát..chát..
Hiếu giật bắn mình, nó
có cảm giác như một luồn gió xẹt qua tai…
Phúc ăn trọn hai cây
roi mây…
Viên sĩ quan ngước
lên nhìn:
-Các anh ở đây chỉ được
phép nói khi chúng tôi cho phép, được phép nói nơi cho phép nói.
Nói xong anh ta cuối xuống
đọc tên phạm nhân lần lượt như không có gì xãy ra..
Mà nói đọc tên chứ thật
ra đâu phải..
“829”
-Dạ, có mặt.
Hiếu nhanh chân đứng dậy
và bước vội đến trước mặt vị Sĩ quan, nó rút kinh nghiệm khi thấy một phạm nhân
vì bước lên chậm, rơi khăn, quay lưng lại
nhặt mà đã ăn một roi..
Sau này, Hiếu cũng có
diễm phúc “ăn roi mây” vài lần,. nó nhớ mãi cảm giác và âm hưởng đó..Mây là loại
gỗ dẻo, đàn hồi…khi quất vào người ta chưa có ngay cảm giác đau, nhưng trong
tích tắc, như có hàng ngàn cây kim chọc thẳng vào da thịt, nó đau dai dẳng, đau
tê tái,..vết bầm nếu không được ngồi sân phơi nắng sẽ khó mà mất đi trong vài
hôm.
…Vị sĩ quan miệng cứ hỏi
theo thói quen và cũng là theo phản xạ lặp đi lặp lại bao năm nay,.nghe cứ như
vô hồn:
-Tên
-Dạ …Hiếu.
-Tuổi?
-…
-Can tội?
-…
Các câu Hỏi-Đáp cứ thế
nhanh gọn..
Vậy họ đâu có bao giờ gọi
tên mình, chỉ gọi danh số và tự mình nói tên..
..
Hiếu may mắn không bị mất
nhiều đồ do Anh Hạ biết nó cần gì khi ở đây, Ảnh chỉ đưa nó những thứ cần thiết.
Rồi Hiếu và thêm ba phạm
nhân khác được đưa đến một Sam…
Hiếu cũng may mắn vào
chung phòng cùng Phúc.
Đứng trước Sam chờ vệ
binh mở cửa, Hiếu kịp quan sát ..
Một căn phòng cũng được
bao bọc bằng rơm+đất sét..cánh cửa lại là bằng thép..sơn màu xanh quân đội
nhưng đã hoen ố theo thời gian.
“Ở đây hình như mọi việc
đều do vệ binh làm, cán bộ công an ít”..Hiếu nghĩ.
Anh vệ bịnh lại đọc
danh số (cho chắc ăn), ai có thì “dạ” và vào Sam…
..Rầm..cánh cửa khép lại…
Hiếu không cần định thần
vì trong phòng không thiếu ánh sáng..chi chít các lổ thông cách nhau vài tấc..
..chỉ
có một người đang ngồi…
Người này đứng dậy:
-Các anh tạm để đồ ở
phi đạo, ngồi đó..
Miệng nói, tay anh ta
chỉ dọc phi đạo..
“Đừng ngồi lên bệ nhé”
Anh ta nói thêm..”trưa đội trưởng về
tính”.
Phúc nhanh nhảu vứt đồ,
ngồi ngay xuống, nó có vẻ mệt mỏi..
-Hiếu ngồi đây nè..
Hiếu ngồi xuống cạnh
Phúc, nó tò mò hỏi người thanh niên:
-Bạn cho mình hỏi, ở
đây đi làm trưa về à?
Người Thanh niên cũng
xem xem tuổi Hiếu, anh ta không vội trả lời,..lục trong ba lô lấy ra bịch thuốc
rê…rồi vừa xe thuốc vừa nói:
-Không, hôm nay do Đội
được biệt phái dọn vệ sinh chuồng trại bên khu chăn nuôi,.đây là đội “tác chiến”
nên đi cả ngày..
-Vậy “tác chiến” gì?
..Phúc chen vào.
-Mầy hỏi chi nhiều? rồi
mầy sẽ biết thôi, có khi biết rồi mầy lại muốn mình đừng biết.
Phúc im bặt,..nó tuy
cũng vào tù ra khám nhưng môi trường K7 nó chỉ mới nghe kể và nó cũng hiểu đây là
nơi nói càng ít càng tốt..
Hiếu chợt nhớ…
Nó moi hủ mắn ruốc mà
anh Hạ cho ra…Hiếu nắm bọc nilon đựng mắn kéo ra, nó ụp hủ nhựa xuống nền đất,
văng ra một bao thuốc “Trị an”.
Hiếu xé lấy một điếu,
..
-Nè, bạn hút điếu này
đi..
Người thanh niên ngước
lên và theo phản xạ, chụp ngay điếu thuốc vừa được Hiếu ném qua..
..Rít liên tục vài
hơi,..có lẽ “khói Trị an” là anh ta tỉnh táo và..hiền bớt.
Anh ta đứng dậy, đến
góc phòng, cầm chai nhựa màu xanh (loại mà xưa kia người ta dùng đựng “xà bông
kem”- một loại xà bông giặt nhão nhẹt như kem)
Anh ta đến ngối trước mặt
Hiếu:
-Uống đi bạn.
Hiếu không khách sáo,
nó uống ngay môt hơi rồi đưa cho Phúc, anh chàng thanh niên định chặn lại nhưng
nghĩ sao lại thôi.
Anh ta bắt đầu hỏi thăm
Hiếu,..nói qua lại một tí, có lẽ sự linh hoạt và cách nói nhẹ nhàng, từ tốn của Hiếu làm anh ta thấy thích hơn..
-Mình tên Quang, án 6
năm, hai tháng nữa mình hết án và cũng nhờ lâu năm nên được làm “trực sinh”,
không phải tác chiến, mình chỉ lo vệ sinh phòng, lãnh cơm tối cho đội là xong
việc.
-Vậy bạn may mắn rồi –
Hiếu khơi chuyện.
-Ừ, đúng vậy.
..Rồi Quang chia sẻ:
-Đây là đội chuyên khai
hoang, phát rẫy,..là một trong hai đội “khủng nhất” trong mười đội ở đây.
Rồi Quang đứng dậy..vừa
đi vừa nói:
-Bạn ngồi nghỉ đi, mình
chuẩn bị vài thứ để nhận và phát cơm trưa cho đội..mọi khi không cần vì ăn tại “chiến trường”..
Hiếu để ý thấy suốt cuộc
nói chuyện, Quang toàn dùng từ như trong Quân đội.
…Keng..keng..keng…
Tiến kẻng làm Hiếu đang
thiu thiu phải giật bắn mình..nó bật dậy..
“Đến giờ nhận hàng rồi”..Quang
nói to như muốn cả nhóm bốn người cùng nghe.
Quang cầm trên tay một
tấm nilon màu trắng đục khá to, nó đi vội đến cửa,..nhưng khi vừa đến cửa,..nó suy
nghĩ gì đó, quay lại và đến bên Hiếu nói nhỏ:
-Tí đội trưởng nói gì,
bạn cứ ngồi im, khi nào hỏi đến bạn hãy nói nhe..
Rồi Quang ra đứng trước
cửa..vài phút sau cửa mở…
Quang vội đặt ngay tấm
nilon xuống, nó vội vàng trải ra,..vừa lúc một nồi cơm được đám quản lí ụp thẳng
vào…
..rầm..cánh cửa khép lại,
mọi thao tác mở-cơm-đóng chỉ trong chưa đầy 30 giây..
Vừa lôi tấm nilon chứa
cơm vào góc phi đạo, Quang vừa nói:
-Có một lần mình chậm
trải tấm, họ ụp luôn nồi cơm xuống đất..báo hại tối đó bị đội trưởng phạt…mình
tởn đến già.Ở đây thời gian là trên hết, phải thật chính xác thời gian…sau này
đi tác chiến các bạn sẽ hiểu.
…Rồi Quang lui cui gom
chồng tô, chén nhựa được úp trên một tấm nilon khác đặt ở cuối phi đạo,..lúc này Hiếu
mới để ý, toàn bộ là nền đất…ngay cả bệ xi măng cho phạm nhân nằm cũng chỉ trơ lại
các góc vài mảng vữa được láng ximăng,.hầu như toàn độ lòi lên chỉ là đất, thậm
chí còn có lổm chổm đá…
…Tiếng lao xao, tiếng
bước chân rầm rầm lại làm Hiếu giật mình…
Cửa lại mở..Hiếu nhìn
lên..
Từng người bước vào,
khi chân vừa chạm bệ cửa đồng thời miệng họ đọc “có” khi vệ binh gọi số..
Hiếu thấy tất cả mọi
người ..đen thui, ai cũng gầy.quần áo thì vải xanh xám như Chí hòa chỉ khác là
sau lưng có chữ “K7” to đùng choáng hết lưng như số áo của cầu thủ bóng đá…
Một điều lạ,..tất cả chừng
hơn ba mươi người nhưng họ cứ như không thấy có mặt bốn bạn tù mới vậy, họ
nhanh chân đến ngồi nơi của mình…
Quang vội dùng một cái
chén nhựa, nó múc một chén ụp vào một cái tô nhựa khác, rồi úp tiếp chén nữa..vậy
mỗi phần là hai chén nhựa nhỏ..Quang xếp dài các tô nhựa,..có một phạm nhân
khác phụ nó đem đặt từng tô trước mặt mọi người..
Lúc này Hiếu mới quan
sát..nó đoán ra ngay ai là Đội trưởng,..anh ta –chỉ anh ta là dùng khăn nhúng
vào thau nước mà Quang đã chuẩn bị sẳn..anh ta bỏ khăn hẳn vào thau, cởi áo,..bắt
đầu lau mình..
Hiếu nhìn..trên người
anh ta hầu như không còn chổ nào “trống”..
Hình xăm chi chít..xưa
nay Hiếu thấy chỉ mình Anh Phúc đầu lâu” là như vậy, đây là người thứ hai nó thấy…
“Ăn đi”..tiếng đội trưởng
vang lên..mọi người chăm chú ăn..
Hiếu lại lénnhìn, hầu như chỉ là "Cơm cục chấm cơm rời"..có một số trước mặt có thêm bịch muốt đậu (sau này Hiếu biết đó là "hàng hiệu" nơi đây, mổi tuần chỉ ăn một bữa thức ăn, toàn bộ chỉ nhờ vào thăm nuôi, mà tỉ lệ thăm nuôi của đội "khủng" này sau này Hiếu biết là 1/10, tức là chỉ có ba người có thăm nuôi..họ hầu hết sống nhờ vào các bạn tù ở đội khác hổ trợ, nhưng ở đây có thức ăn còn không đủ cho mình ăn, lấy đâu cho? nên cuộc sống rất gian khó).Ngay cả đội trưởng, Hiếu cũng thấy chỉ có thêm trái dưa leo héo èo uột mà theo Quang nói là do "chôm" và dấu khi đi tác chiến để đem về...
Khi mọi người đang kẻ uống
nước, người phì phéo thuốc…chợt..
Keng..keng..keng…
Tiếng kẻng lại vang lên
làm Hiếu giật mình..”mình hôm nào phải xem kẻng này gõ từ loại nào mà tiếng nghe
lạnh và thật sự gắt quá, nó cứ như xoáy vào óc”..
…Trong tích tắc…tất cả
mọi người nằm ngay xuống..
Riêng Đội trưởng vẫn ngồi,
lúc này hình như Anh ta mới tỏ ra là biết có người mới trong phòng,..Anh ta
quay xuống và nói…
...
Hết phần 1