Chương IV
Phần 3: Kết nghĩa Anh
em.
Ba giá là người vui tính,
hay đùa, Ảnh luôn tạo được một sân chơi vui vẻ khi hết giờ làm việc của cán bộ.
Quả cầu là sản phẩm khá độc đáo, đế của nó được làm
từ những miếng nhựa mỏng được cắt ra từ các hủ nhựa đựng đồ thăm nuôi, phần
đuôi cầu thì dùng vải xé thành nhiều miếng, xâu qua lổ các miếng nhựa đã được
khoét hoặc dùng nhựa thật mỏng làm..
Banh thì đơn giản hơn nhưng không kém phần thú vị,.
khi được đi tắm, Anh ba cho người gom dần từng nhúm cát, sau đó gói vào một bọc
vải, rồi bọc vải,..lại bọc vải. cuối cùng trùm một miếng vải rộng và túm đầu lại
– xong trái banh.
Hiếu luôn tham gia các cuộc tranh tài, nó đá cầu rất
khá, Anh ba khi chia phe luôn cho nó bên ảnh, đá banh cũng vậy,..có lẽ Ảnh có cảm
tình với nó từ lúc đó.
Cuộc sống trong trại cứ trôi đi theo một trật tự cố
định, rất ít khi có biến đổi. ..
Một bữa nọ, sau khi ăn trưa xong, Anh ba không ngủ
mà gọi:
- - Hiếu, em lên Anh dạy em cách đánh chữ,
sau này em đánh dùm Anh.
- - Dạ, ..
- - Đánh cũng dễ, Anh biết em có trình độ,
em sẽ mau tiếp thu.
Rồi ảnh hướng dẫn thằng Hiếu cách
đánh chữ, nó nghe qua và tập chỉ 10 phút là ngon lành,..cũng dễ mà sao trước
mình nhìn thấy..chóng mặt.
Dùng một cây quạt hay một cái thau nhỏ, chén,,.. “viết”
trên khoảng không sát song sắt sao cho phòng phía trước thấy, do Chí hòa hình
bát quái nên các phòng gần như thấy nhau, chỉ trừ các phòng kế bên là không thấy
thôi. Chữ người đánh phải (viết) đánh ngược để người đối diện nhìn dễ đọc.
Viết dễ hơn đọc – Anh ba mồi một điếu Jet,nói với Hiếu.
- - Đúng rồi, họ đánh chữ em đọc chữ được chữ
không.
- - Anh đọc cho, em cứ nhìn sẽ quen.
Nhưng khi bị phát hiện,
sẽ bị kỉ luật, nhẹ thì 3 ngày, nặng có khi cả tuần, cũng có cán bộ cho qua, chỉ
cảnh cáo thôi. Nhưng Hiếu không bị kỉ luật do “đánh quạt”…
Một đêm cuối năm 1990,đêm mà qua sáng hôm sau cả phòng được xuống trệt tắm (ở Chí Hòa năm
đó, cứ 1 tuần được xuống tắm 1 lần ở hồ nước dưới trệt, ngày thường được cấp 5
lít/ người để ăn uống và vệ sinh ).. Anh ba gọi Hiếu đến, ảnh và 5 người nữa
đang ngồi quay tròn với nhau, Ảnh bảo Hiếu ngồi kế bên và ghé tai nói nhỏ…
- - Sáng may có lẽ sẽ có chuyện, anh thấy em
cũng lanh lẹ, hay em hổ trợ tụi Anh nhe?
-
Là chuyện gì Anh?
-
Trong nhóm Anh ngoài đời, có một thằng nó
vì nhát gan, sợ tù mà khai hết, nhưng tụi Anh không nhận,..tuần trước thằng
Long chung vụ Anh bị gài, tụi Cán bộ cho “anten” vào, nằm chung phòng kỉ luật,
tụi nó tâm sự và Long nó vô tình khai hết, hiện nay thằng làm anten đã được xét
giảm án và cho ra làm trật tự trệt, mình sẽ đi tắm chổ đó…
Hiếu đã hiểu,..
Ba thằng có nhiệm vụ giả bộ can ngăn nhưng kì thực là
che cho Anh ba xử thằng đó đồng thời ngừa có thằng khác nhảy vào bênh...Hiếu và
một người nữa có nhiệm vụ chận cửa.
Khi đang tắm, Anh ba dùng
chân dậm chân nó ra hiệu, Hiếu từ từ lui ra phía gần cửa… Nó theo dõi thấy Anh
ba rút trong cái xô nhựa một cây “hàn” làm bằng bằng chải đánh răng được trui lửa
nhọn hoắc..Ảnh thản nhiên đến gần thằng trật tự, chụp tóc và đâm liên tục vào bụng
thằng đó…
Thằng trật tự cố vùng vẫy
và chạy ra cửa vửa hô to: cứu em cán bộ ơi…
Hiếu giả như không để ý
nhưng khi thằng trật tự vừa chạy đến, nó dùng chân ngán nhẹ làm thằng đó chúi
nhào vào thằng đi với Hiếu, thế là Anh ba chạy đến tiếp tục đâm…
Hiếu vừa quay lưng lại
định đến cửa án ngữ tiếp thì một cây ba trắc đập tới tấp vào vai nó, theo phản
xạ nó nghiêng ngừơi né nhưng cũng dính đòn vì bất ngờ,..nó lại theo bản năng,
giơ tay chụp cây ba trắc, thế là một cây súng điện gí vào làm nó bất tỉnh…
**
Hiếu uể oải mở mắt ra,
nó nghe như có tiếng ai đó gọi:
-
Hiếu ơi Hiếu, em có sao không? Em tỉnh
chưa?
Hiếu nghe tiếng nói phát ra từ phía
ngoài cánh cửa…
…em đừng buồn, Anh đã
nhận hết rồi, nhưng do khi em ngán chân nó thì Cán bộ trên lầu vừa xuống nên thấy,
họ nói em chống lại họ, giật ba trắc của họ!??chỉ Anh, em và thằng Hóa bị biệt
giam thôi(Hóa sau này chết trên K7, nhưng việc này nói sau).
- - Em không buồn, em chịu làm với Anh mà…
- - Anh sẽ nói tụi nó “xe” hàng cho em…
Hiếu thầm nghĩ…xe hàng thì phòng
ngoài mới được(khi cần, phòng cần đưa đồ sẽ dùng một sợi dây khá dài được se lại
từ mùn, màn hay vải ,..bên nhận sẽ thọt tay ra ngoài song sắt, bên này cứ ném
dây đến khi nào gác được vào tya bên kia là cột hàng cho bên kia kéo qua, cứ vậy
chuyền cho bất cứ phòng nào nhưng chỉ trong khu vì khác khu cách nhau quá xa và
một cách cửa sắt, khi đó chỉ còn nước nhờ trật tự hoặc khi có cơ hội ra ngoài sẽ
lén đem theo), ở đây sao xe?? Nhưng kì thực là nhờ trật tự…
Hiếu lúc này mới nhìn lại,..
Phòng nó đang ở là một biệt giam, giang hai tay chưa
thẳng đã đụng vách hai bên, khi nằm xuống, đầu nó còn cách vách chưa đầy gang
tay, và vừa đưa tay ra trước là chạm ngay cửa sắt kín mít, chỉ có một lổ nhỏ y
như phòng giam ở Quận..
Hiếu đứng dậy, ..một chân nó bị cùm bằng một móng sắt
, xuyên qua một thanh sắt to mà hai đầu được ngậm sâu vào vách hai bên. Nó nhìn
qua khe cửa thì thấy một cặp mắt sau cái lổ thông gió của cửa bên kia làm nó hết
hồn…
Phòng em còn rộng đó, phòng Anh chỉ ngồi thôi – tiềng
Anh ba làm nó hoàn hồn.
- - Anh nằm được không?
- - Anh chỉ ngồi dựa thôi, tối ngủ Anh phải
co người nằm nghêng mới được, do Anh bị biệt giam đặc biệt..hi.
Hiếu bị lệnh biệt giam 5 ngày, Anh
ba thì 2 tuần…
Thời gian trong biệt giam thật khủng khiếp, cứ như sợi dây, càng kéo
càng dãn, nó quen chạy lung tung trong phòng rồi, ..tối nó không biết là gì nên
hát hơi lớn tí cho Anh ba nghe luôn, ảnh cũng khen nó hát hay nhưng buồn, Y như
thằng Lợi – Hiếu chợt nhớ…cốc cốc,.tiếng dùi cui gõ vào cửa sắt, Hiếu hiểu phải
im lặng…
Hiếu không biết làm gì cho hết ngày, nằm rồi đứng, rồi nhìn ra cửa, ..nó
nhìn kĩ thì thấy khu biệt giam có 3 phòng, cũng xếp hình thoi, 1 cạnh hình thoi
là cửa ra vào…mỗi ngày nó được phát hai lần cơm, một lần 1 chén nhựa nhỏ, thức
ăn thì “không”. Cũng may là anh em của Anh ba gửi thức ăn nhờ trật tự đem vào,
hoặc khi xuống lầu tắm…họ che nhau cho 1 người vội vàng nhét bịch đồ vào ô cửa,..
Hầu như không đêm nào nó và Anh Ba
giá ngủ, cả hai thức, đứng hoặc ngồi nói
chuyện với nhau qua ô cửa…
- Anh 40 tuổi đời nhưng 25 năm trong
tù đó em à…tiếng anh ba nghe như xa xăm vọng lại.
- - Vậy gia đình anh thế nào? Hiếu tránh hỏi
tội gì mà đi nhiều, nó biết đó là không hay.
- - Anh có vợ, hai con cũng lớn rồi, vợ Anh
bán hàng ngoài chợ, Chị khuyên Anh tu nhưng Anh không nghe, Anh không để Chị đi
thăm đâu mà hình như 15 năm chỉ thăm Anh đúng hai lần…
Hiếu cám cảnh Ba giá
nhiều lắm, ..mỗi người một số phận nhưng ở tù gần hai phần ba đời thì quả thật
là nó không dám nghĩ đến…
**
Hiếu à, hôm nay là ngày
thứ 5 em trong này… - Anh ba nói với nó khi có tiếng kẻng điểm danh sau khi hai
người thức trắng đêm như thường lệ…
(đây là những câu nói
nó nhớ như in, và có khi nhớ một phần vậy mà Hiếu có thêm nghị lực)
…Anh có dặn thằng Hải
đen rồi, chắc em sẽ ra phòng nó vì phòng đó là phòng chứa kỉ luật về, ở một tuần
xem tư cách mới cho em về phòng cũ,…Em yên tâm,qua mấy ngày nay, Anh thấy em là
người nghiêm túc và hiền lành, Anh rất tiếc cho cuộc đời em, ..có thể án em nặng
nhưng không phải không có ngày về, em cứ sống với bản tính như vậy, sau này em
hãy làm lại cuộc đời, đừng vào đây nữa nhé..
- - Em hiểu và cũng chấp nhận Anh ba ạ, Em
chỉ cố sống vui và mong ngày về.
- - Ừ, Anh hứa Anh sẽ giúp em khi còn có thể,
em đi bất cứ phòng nào hay đi trường, Anh vẫn gửi gắm được, không thằng nào dám
đụng đến em của Ba giá này đâu…
Câu nói đó Anh ba gằn từng
chữ là Hiếu nghe thôi cũng sợ dù là câu nói bảo vệ nó…
Hiếu ra phòng…Cán bộ
Hương gọi.
Hiếu được tháo cùm, nó
đứng dậy bước đi thì nó lảo đảo,…thằng trật tự có lẽ biết trước nên vội chụp vai nó lại…
Em khoan đi, cứ đứng
nhìn ánh sáng tí cho quen đã, rồi đi chậm thôi – tiếng Anh ba vọng ra..
Hiếu lần dò từng bước
xuống thang…
Mầy đở em tao xuống
thang đi – Anh ba nói với theo…
Thằng trật tự vội dìu Hiếu
xuống thang, xuống hết thang Hiếu đẩy nó ra và tự đi chầm chậm,..thằng trật tự
đành chờ, nó cứ đi phía sau và nói chỉ đường – chắc nó sợ khi Anh ba lên tiếng –
Hiếu thầm cười trong bụng.
Có người khi nhìn lần đầu,
bạn sẽ lập tức có tình cảm dù họ thế nào hoặc bạn tự nhiên không ưa họ dù họ là
gì đi nữa,..Hiếu rơi vào trường hợp đầu…
Trước mặt nó là viên trung
úy nữ tên Hương,..ngừơi đẵ dắt nó vào khi trước..
-
Anh kí vào đây – Chị ta dùng cây viết chỉ
vào góc tờ giấy và để luôn cây viết trên giấy..
…Hương tự nhiên chăm
chú nhìn người thanh niên, mình làm công việc này cũng gần một năm, gặp đủ thành
phần, nhưng người thanh niên này có gì đó đặc biệt làm mình chăm chú vậy? –
Hương cảm thấy lạ..
Người thanh niên ngước
lên làm Hương giật mình, vội quay chổ khác nhìn nhưng lại có cảm giác gì đó như
bị bắt quả tang làm điều xấu.
Hương cân nhắc rồi ghi sổ, cho Hiếu
về phòng cũ…
- - Anh xem như may mắn vì lẽ ra anh phải
vào phòng cô lập một tuần, tôi cảm giác Anh không xấu như họ, tôi cho Anh cơ hội,..
- - Cảm ơn cán bộ,
Chờ một tí cũng không
thấy thằng trật tự lên – chắc nó lo phát cơm phòng biệt giam – Hương lẩm bẩm..
Hương mở tủ lấy chùm chìa
khóa:
-
Thôi, tôi đưa Anh vào cho Anh nghỉ ngơi.
Hiếu do chưa khỏe hẳn,
nó đi chầm chậm, và nó cũng cố ý để được nhìn ngắm chung quanh dù chung quanh
cũng chỉ là phòng giam, nó nhìn ra “Thanh kiếm”…
Anh này..
Tếng cán bộ Hương làm
nó sực tỉnh.
- - Anh tên gì vậy?
- - Tôi tên Hiếu.
-
Anh Hiếu sau này đừng tham gia bất cứ gì
họ bày ra nhe, biệt giam khổ lắm đó.
-
Dạ, tôi cám ơn cán bộ nhắc nhở…
Cán bộ Hương mở khóa….Anh
vào đi.
Nó nhìn lại định cảm ơn
thì cán bộ Hương cũng nhìn nó…một thoáng mơ hồ lướt qua…
Hết phần 3…