Chủ đề

Hiển thị các bài đăng có nhãn Truyện dài. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Truyện dài. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Sáu, 20 tháng 6, 2014

Trái tim của Quỉ, phần 05

Phần 5: Bạn thần chết

  Fank đang chăm chú ghi chép, không để ý Anh trai đã vào,.chỉ khi luồn gió lạnh do cánh cửa đưa vào khi Mar đóng cửa, Mar mới giật mình ngước lên:
-Anh đóng chặt cửa dùm..
   Nhưng cánh cửa đã đóng từ trước, chỉ là luồn gió lười biếng chậm chạp nên phả vào mặt Fank hơi trễ, hoặc có khi do cơn gió cũng vì bất đắc dĩ mới làm vậy nên có chút chần chừ..
Mar cởi bao tay, kéo ngăn bàn vứt vào, cùng lúc ngồi ngay xuống ghế:
-Em đang ghi báo cáo kết quả điều tra cho Cảnh sát Trưởng à?
“Ừm,.” Fank không ngước lên, khẽ  ậm ừ.
-Em ghi kết quả thế nào?
Fank tránh né câu trả lời chính:
-Anh lấy bản nháp kết quả em để trong ngăn bàn, ghi dùm em vài ý chính trong văn kiện gửi đến Thẩm phán rồi bảo Laphee gõ nhanh kịp gửi chiều nay nhé.
Mar có linh cảm không tốt,..và quả thật, sau khi đọc xong bản báo cáo Fank định gửi cho Cảnh sát trưởng, Mar có cảm giác hụt hẫng..
-Em đã cân nhắc kĩ chưa? Là một mạng người đó…
   Fank buông viết, đến bên chiếc tủ nhỏ dựa sát lò sưởi và ngồi xuống chiếc ghế bành, tiện thể với tay lấy tẩu thuốc..
-Dĩ nhiên Em đã xem xét và đúc kết các tình tiết kĩ rồi anh ạ, ..
Fank ngả người, phả khói thuốc lên trần nhà, chợt Fank cảm thấy một thoáng khó chịu vì câu hỏi của Anh trai, “cứ như đánh giá thấp mình vậy”-Fank nghĩ. Fank ngồi thẳng lưng lên, quay sang Mar, nói giọng bực tức:
-Em biết em đang làm gì mà..
Mar vẫn hỏi tiếp dù biết em trai đang khó chịu:
-Em nói thử xem, Em suy luận thế nào về vụ này?
Dù đang bực tức nhưng Fank biết rằng không thể né tránh câu hỏi này.
“Đây cũng là dịp cho Anh trai thấy mình cũng không kém khi phân tích” –Fank thầm nghĩ.
   Fank đứng lên, đến bên ghế nơi bàn làm việc,..Anh ngồi xuống, chăm chú nhìn vào cuốn sổ tay ,..Fank không vội trả lời,.Mar cũng im lặng chờ đợi…
   Fank khoanh tay, trịnh trọng nói như muốn Anh trai thấy sự nghiêm túc và kĩ lưỡng của mình:
   Quãng thời gian Luci qua Nhà Dòng  và về lại nhà thờ khoảng hơn 1 giờ, em thấy các hố thoát nước trong sân Nhà Dòng bố trí chuẩn và có tất cả bốn hố thu được bố trí chính xác ở các góc, nếu lượng nước mưa như hôm trước dù bị nghẽn cũng chỉ cần hơn hai mươi phút để thông rác cho cả bốn hố.
   Trên cơ thể Soeur Mary có nhiều vết trầy xước, trong khi áo choàng chỉ rách duy nhất một mảng liên tục sau lưng, khi rơi vướng vào đỉnh đá.
  Thời tiết lúc đó tuy mưa đã ngớt nhưng do gió thổi từ phía sau Nhà Dòng lên sân trước nên bên trong Dòng không thể nghe tiếng người la hét hay lớn tiếng nếu có cãi vã hay kêu cứu.
Sàn gỗ gác xép nơi cầu thang và cạnh cửa sổ dính nhiều đất sét và bùn, nếu một mình Soeur Mary trên đó chỉ để lên cất đồ hay đóng cửa sẽ không có nhiều vết như vậy.
   Luci lẽ ra theo thông lệ phải vào chào Mẹ Bề trên rồi mới ra về, khi về dù Cha Eric có bận việc, anh ta cũng phải báo cáo lại việc sau khi Cha đọc kinh xong, nhưng Anh ta không hề báo, chỉ đến khi Cha Eric cho gọi vào mới báo đã xong, lúc đó đã qua gần hai tiếng đồng hồ tính từ lúc Anh ta về.
Fank ngừng nói, Anh lại với tay lấy tẩu thuốc,.Nhưng nghĩ sao lại bỏ xuống, ..
Fank đứng lên, khoanh tay đi lại trong phòng một cách chậm rãi, Mar vẫn im lặng..
-Em dựng lại tình tiết thế này:
   Sau khoảng hơn hai mươi phút khi xong việc, Fank xin phép về (bỏ qua việc không chào Mẹ Bề trên do lúc đó người Anh ta ướt sũng và bẩn, ngại vào sảnh),  khi bước ra cổng, tiếng đập của cửa sổ làm Anh ta chú ý,.
   Luci thấy Souer Mary lui cui ôm dụng cụ vào kho, Anh ta quay lại định giúp Soeur một tay, rồi lại tranh giúp Soeur lên gác đóng cửa..
Rồi Soeur Mary vẫn lên một mình, Luci đứng nhìn, thấy Souer không thể kéo được cửa vào nên vội leo lên..
   Lúc này do hai người cùng đứng sát với nhau, mỗi người đóng một cánh cửa,..sự va chạm và bản năng đàn ông nổi lên,..Anh ta không kềm được nên ôm Souer Mary và có hành động,..Soeur chống cự,..hai người giằng co và khi Soeur Mary bị đè ngã vào bệ cửa, đã trợt chân và lao xuống..
Em nghĩ  Luci chỉ có ý xâm hại tình dục chứ không có ý giết Soeur Mary, có lẽ chỉ là vô tình Soeur ngã vì theo khám nghiệm, Soeur May chưa bị xâm hại tình dục..
Vậy, Em kết luận:  Luci mang tội danh xâm hại tình dục không thành và ngộ sát.
Cả hai tội danh được thành lập.
Nói xong, Fank đi ngay đến bàn làm việc, ngồi xuống,..
-Anh tranh thủ làm dùm em văn kiện gửi Thẩm phán cho kịp chiều nay nhé.
Mar bần thần:
-Em không muốn nghe  ý kiến của Anh à?
Fank ngước lên:
-Không Anh ạ, việc này đơn giản, em suy luận được, không phiền đến Anh đâu..
Mar hiểu đó là câu Fank cố ý xác lập vị trí và khả năng của bản thân.
“Nó xưa nay có bao giờ nghe ai khi đã quyết đâu, cả Mẹ và Cha khi xưa còn sợ cái tính đó  “Mar chua chát thầm nghĩ…”một ngày nào đó, tính này sẽ là thứ hại nó thôi”.
  Mar cũng thừa hiểu, giờ có nói gì cũng vô ích vì Fank là người quyết định.,Nhưng từ sâu thẳm, Mar thấy không cam lòng và Anh cũng có linh cảm không tốt về  quyết định vội vàng này của Fank,..một linh cảm mơ hồ nhưng rất giống với linh cảm của Anh khi đang trên đoàn tàu đi Monaco – sau đó khi về nhà, Cha lâm trọng bệnh và hấp hối…
-Luci, Anh có tự bào chữa cho mình không vì Anh đã từ chối Luật sư chỉ định của Bổn tòa.
Luci ngước lên:
-Dạ, thưa Thầm phán, tôi chỉ muốn nói một câu thôi…
-Được, Anh cứ ngồi nói.
   Vẻ mặt tiền tụy, đôi mắt thâm quầng sau bao đêm mất ngủ, nhìn Luci nhỏ bé làm sao trong bộ đồ phạm nhân và rụt è làm sao khi đôi tay luôn khép vào nhau bởi chiếc còng…
Luci không ngồi, anh đứng lên,..
Hai viên cảnh binh kè hai bên cũng vội đứng lên cứ như sợ Luci sắp tấn công ai đó..
Luci bình thản, quay ra sau,..
  Anh nhìn các Soeur, nhìn Mẹ Bề trên đang ngồi đối diện, gương mặt Thánh thiện, mang nỗi buồn sâu thẳm nhưng không có một chút gì là thù hằn khi nhìn Luci..
 Rồi Cha Eric, Ông nhìn Luci với ánh mắt thương cảm,..Cha Eric là người hiểu rõ Luci nhất, nhưng lúc này Cha cũng chỉ biết vừa nhìn Luci vừa lần tràng hạt như Mẹ Bề trên..
   Rồi Luci thấy, hầu như tất cả mọi người trong ngôi làng bé nhỏ này đều đã có mặt, ai cũng nhìn Luci như muốn nói gì đó, nhưng không có một đôi mắt nào nhìn Anh với nét thù hằn cả, có lẽ họ hiểu – Anh vô tội.
Luci quay lại, nhìn thẳng vào vị Thẩm Phán:
-Tôi vô tội…
Nói xong ba chữ này, Anh ngồi xuống…
Viên cảnh binh đứng nơi cửa dõng dạc:
-Mọi người, mời đứng lên nghe Tòa tuyên án.
Thẩm phán trịnh trọng đeo kính vào, cần một tờ giấy và đọc…
  Luci mơ màng,.Anh rất mệt do ăn uống thiếu thốn, tinh thần suy sụp, cánh tay lại bị ra máu nhiều,..Anh thiếp đi.
…Dậy, dậy..
Luci giật mình mở choàng mắt, ..
   Trước mặt Anh là một căn hầm tăm tối, rộng nhưng toàn là đá,..chính giữa có một bầu đá to đang hừng hực lửa…định thần nhìn kĩ, Anh thấy căn phòng chỉ toàn sắc xám và đỏ,.một người đàn ông phốp pháp, gương mặt tròn như quả bóng, tóc mỏng nhưng dài, phủ xuống đôi vai cũng tròn lẳng. ông ta có đôi mắt đục ngầu, phải nhìn kĩ lắm mới thấy tròng đen,.Luci nhí lại mình -  đang ngồi trên một chiếc ghế sắt hoen gỉ và bị xích quấn chặt từ vai xuống tận đầu gối…
“Tôi đang ở đâu vậy?” Luci hỏi..
Anh chợt nghe vọng lại…  ở đâu ?”…  ở đâu vậy?” cứ như tiếng vọng từ hang núi mà Luci thường hay đi đốn củi cho Nhà thờ để dành cho mùa Đông… tiếng vọng khi Luci gọi đàn khỉ, hú bầy chim trên đỉnh, .nhắc nhở muôn thú đông sắp về,..
Người đàn ông khum xuống, nhìn chăm chú vào Luci:
-Ở nhà của ta..
-Ông là ai?
-Là Sứ giả của Diêm vương…
-Vậy tôi đang ở Hỏa ngục sao?
-Không, đã nói là đang ở nhà của ta..
Luci tò mò:
-Tôi không hiểu..
Người đàn ông đứng hẳn lên…
   Lúc này Luci mới thấy rõ, ông ta là một người lùn, có lẽ đứng chỉ bằng ngang ngực Luci..
-Mi không cần hiểu..
Sứ giả Diêm vương đến bên bầu đá,..lúc này Luci mới thấy rõ, trên miệng bầu đá có một thanh sắt đang được nung đỏ..
   Sứ giả thần chết Diêm vương cầm thanh sắt lên, nhìn chăm chú vào đầu thanh sắt như muốn kiểm tra gì đó…do tầm nhìn xa, Luci cũng chỉ thấy được đầu thanh sắt có một vòng xoắn, nơi ngọn  có một quả cầu nhỏ…Anh chợt rùng mình khi nhớ lại những gì đã được đọc và được Cha….nói cho nghe về các hình phạt khi bị đày xuống Hỏa ngục.
   Sứ giả cẩn thận đặt thanh sắt trở lại , vào đúng vị trí cũ..Ông ta đến trước mặt Luci và bất ngờ ngồi xếp bằng ngay xuống trước mặt Luci,..Luci phải cuối người xuống mới nhìn rõ được Ông ta,..tiếng xích sắt loẻng xoẻng khi vai và hông Luci động đậy..
   Sau khi bị dẫn giải từ Tòa án về trại giam, Luci được đưa ngay vào một căn phòng biệt giam, ..rầm..cánh cửa đóng lại.
Sau khi định thần, Luci mới thấy đây là một căn phòng nhỏ, với tay ra là đụng ngay vách hai bên,..chiều dài vừa đủ cho Luci thẳng chân và dựa lưng vào vách..
(Sau này, khi có cuộc đảo chính, nhà tù này đã bị phe nổi dậy phá bỏ rất nhiều, đây là một trong những nhà tù vào loại khốc liệt và nghiêm ngặt nhất tại Pháp lúc bấy giờ- hiện nay chỉ còn sót lại vài đoạn,.cũng được Chính phủ trùng tu xem như một Di tích..)..

Còn tiếp…

Thứ Sáu, 23 tháng 5, 2014

Hồi kí - Chương VI, phần 1- Tận cùng Thế giới.


Hình ảnh có tính chất minh họa



Chương VI, phần 1- Tận cùng Thế giới
…Quãng đường từ Bố lá đến K7 không xa nhưng hầu như tất cả phạm nhân đều cảm thấy mệt mỏi, họ không hát hò hay trò chuyện ..thỉnh thoảng có người còn thở dài.
   Quan sát những  bạn tù, Hiếu cũng hiểu và hình dung phần nào sự khắt nghiệt ở K7 vì họ đa số là những người chuyên “ăn cơm tù”, có kinh nghiệm, Hiếu chỉ được nghe kể nên nó còn sót lại một chút tự tin, mong rằng sự tự tin đó được giữ mãi trong nó..
   Mãi sau này, khi đã ngoài ba mươi tuổi, Hiếu mới biết K7 là trại giam thuộc Tỉnh Bình Thuận, nằm sâu trong rừng thiêng nước độc.
“Đến rồi”..có vài tiếng nói nhỏ nhưng hầu như là một lượt.
  Khi những cái miệng vừa thốt lên chưa kịp ngậm lại, xe nhà binh đã dừng…
Hiếu vội vàng ngồi thẳng lưng, nhìn vào hai cánh cửa thép sau xe như chờ đợi, tiếng giày đinh lộp cộp, lộp cộp,..
Xe lại tiếp tục chạy nhưng chỉ trong vài giây..
Cánh cửa lách cách rồi bật mở…

   Trước mặt Hiếu là cánh cổng mà xe vừa chạy qua, chỉ là hai mảnh ghép được tạo bằng những thanh tre, giữa khung tre là một lớp lưới B40 mong manh..không hề có khóa và chỉ cao chừng hơn 1m50.
  
    Tất cả phạm nhân mới đến được cho ngồi trong sân, ngay cạnh xe nhà binh mà họ đã  được ngồi. Chiếc xe lại lui ra cổng, quay đầu và trở về với công việc của nó – chở phạm nhân. Đám bụi nó để lại đủ làm cho đám phạm nhân bịt miệng, nín thở và..ho sặc sụa.
Vài phút sau, khi đám bụi đã chịu nằm im chổ mới của nó trên đất, ..Lúc này Hiếu mới nhìn được…

  Sân chổ đám tù đang ngồi bám đầy bụi đỏ, nhỏ hẹp, chắc chỉ bằng diện tích một lớp học..Có một căn nhà cấp bốn (là nói cho oai chứ thật ra là một cái hộp được bao bọc bằng đất sét và rơm, cánh cửa nhỏ bằng Mây, cửa sổ hai bên chỉ là ô trống được đóng khung bằng cây mây tạo ra các lỗ vuông không đều), -đó là Văn phòng của trại .
  Chung quanh, Hiếu thấy chỉ có vài anh vệ binh, hàng rào hầu như không có, cách hơn trăm mét là một cái chòi rơm, nó như cái ụ chắc chỉ vừa đủ chổ kê ghế cho một người ngồi, mái cũng bằng rơm , Hiếu lại thấy một vệ binh chui ra từ cái ụ đó, anh ta phải khom lưng tránh va đầu vào mái..

    Rồi có một vị sĩ quan đeo lon Đại úy từ văn phòng đi ra,..ông ấy cầm trên tay một xấp giấy.
…cụt kịch..cót két…
Hiếu quay nhìn lại…
“Đó là nhóm quản lí”..Phúc nói nhỏ với Hiếu “ở đây, trật tự được gọi vậy”.
Nhóm người Hiếu đếm được sáu phạm nhân, họ đẩy một chiếc xe Rùa và một chiếc xe “Cải tiến” đến, dừng bên hông nhóm phạm nhân mới đến.Một người cầm trên xe cải tiến xuống một bó bọc nilon đen..Anh ta vứt trước mặt đám phạm nhân..

   Viên sĩ quan lên tiếng  “ Tôi đọc tên ai, các anh bước lên, để lại toàn bộ đồ cá nhân vào bọc nilon, chúng tôi dán tên để kiểm tra và sẽ giao lại cho các anh những thứ cần dùng mà nơi đây cho phép..Phần còn lại có thể bị tịch thu nếu đó là thứ cấm, hoặc sẽ được trả lại các anh khi ra khỏi đây..
“Người được trả lại hay có cơ hội lấy lại không nhiều”..Phúc lại nói nhỏ..
..chát..chát..
Hiếu giật bắn mình, nó có cảm giác như một luồn gió xẹt qua tai…
Phúc ăn trọn hai cây roi mây…
Viên sĩ quan ngước lên nhìn:
-Các anh ở đây chỉ được phép nói khi chúng tôi cho phép, được phép nói nơi cho phép nói.

   Nói xong anh ta cuối xuống đọc tên phạm nhân lần lượt như không có gì xãy ra..
Mà nói đọc tên chứ thật ra đâu phải..

“829”
-Dạ, có mặt.
  
 Hiếu nhanh chân đứng dậy và bước vội đến trước mặt vị Sĩ quan, nó rút kinh nghiệm khi thấy một phạm nhân vì bước lên chậm, rơi khăn, quay lưng lại  nhặt mà đã ăn một roi..
  Sau này, Hiếu cũng có diễm phúc “ăn roi mây” vài lần,. nó nhớ mãi cảm giác và âm hưởng đó..Mây là loại gỗ dẻo, đàn hồi…khi quất vào người ta chưa có ngay cảm giác đau, nhưng trong tích tắc, như có hàng ngàn cây kim chọc thẳng vào da thịt, nó đau dai dẳng, đau tê tái,..vết bầm nếu không được ngồi sân phơi nắng sẽ khó mà mất đi trong vài hôm.
…Vị sĩ quan miệng cứ hỏi theo thói quen và cũng là theo phản xạ lặp đi lặp lại bao năm nay,.nghe cứ như vô hồn:
-Tên
-Dạ …Hiếu.
-Tuổi?
-…
-Can tội?
-…
Các câu Hỏi-Đáp cứ thế nhanh gọn..
Vậy họ đâu có bao giờ gọi tên mình, chỉ gọi danh số và tự mình nói tên..
..
   Hiếu may mắn không bị mất nhiều đồ do Anh Hạ biết nó cần gì khi ở đây, Ảnh chỉ đưa nó những thứ cần thiết.

   Rồi Hiếu và thêm ba phạm nhân khác được đưa đến một Sam…
Hiếu cũng may mắn vào chung phòng cùng Phúc.
Đứng trước Sam chờ vệ binh mở cửa, Hiếu kịp quan sát ..
Một căn phòng cũng được bao bọc bằng rơm+đất sét..cánh cửa lại là bằng thép..sơn màu xanh quân đội nhưng đã hoen ố theo thời gian.
“Ở đây hình như mọi việc đều do vệ binh làm, cán bộ công an ít”..Hiếu nghĩ.
Anh vệ bịnh lại đọc danh số (cho chắc ăn), ai có thì “dạ” và vào Sam…
..Rầm..cánh cửa khép lại…
Hiếu không cần định thần vì trong phòng không thiếu ánh sáng..chi chít các lổ thông cách nhau vài tấc..
..chỉ có một người đang ngồi…

Người này đứng dậy:
-Các anh tạm để đồ ở phi đạo, ngồi đó..
Miệng nói, tay anh ta chỉ dọc phi đạo..
“Đừng ngồi lên bệ nhé” Anh ta nói thêm..”trưa  đội trưởng về tính”.
Phúc nhanh nhảu vứt đồ, ngồi ngay xuống, nó có vẻ mệt mỏi..
-Hiếu ngồi đây nè..
Hiếu ngồi xuống cạnh Phúc, nó tò mò hỏi người thanh niên:
-Bạn cho mình hỏi, ở đây đi làm trưa về à?

   Người Thanh niên cũng xem xem tuổi Hiếu, anh ta không vội trả lời,..lục trong ba lô lấy ra bịch thuốc rê…rồi vừa xe thuốc vừa nói:
-Không, hôm nay do Đội được biệt phái dọn vệ sinh chuồng trại bên khu chăn nuôi,.đây là đội “tác chiến” nên đi cả ngày..
-Vậy “tác chiến” gì? ..Phúc chen vào.
-Mầy hỏi chi nhiều? rồi mầy sẽ biết thôi, có khi biết rồi mầy lại muốn mình đừng biết.
   Phúc im bặt,..nó tuy cũng vào tù ra khám nhưng môi trường K7 nó chỉ mới nghe kể và nó cũng hiểu đây là nơi nói càng ít càng tốt..
Hiếu chợt nhớ…
Nó moi hủ mắn ruốc mà anh Hạ cho ra…Hiếu nắm bọc nilon đựng mắn kéo ra, nó ụp hủ nhựa xuống nền đất, văng ra một bao thuốc “Trị an”.
Hiếu xé lấy một điếu, ..
-Nè, bạn hút điếu này đi..
Người thanh niên ngước lên và theo phản xạ, chụp ngay điếu thuốc vừa được Hiếu ném qua..
..Rít liên tục vài hơi,..có lẽ “khói Trị an” là anh ta tỉnh táo và..hiền bớt.

  Anh ta đứng dậy, đến góc phòng, cầm chai nhựa màu xanh (loại mà xưa kia người ta dùng đựng “xà bông kem”- một loại xà bông giặt nhão nhẹt như kem)
Anh ta đến ngối trước mặt Hiếu:
-Uống đi bạn.
   Hiếu không khách sáo, nó uống ngay môt hơi rồi đưa cho Phúc, anh chàng thanh niên định chặn lại nhưng nghĩ sao lại thôi.

   Anh ta bắt đầu hỏi thăm Hiếu,..nói qua lại một tí, có lẽ sự linh hoạt và cách nói nhẹ nhàng, từ tốn của Hiếu làm anh ta thấy thích hơn..
-Mình tên Quang, án 6 năm, hai tháng nữa mình hết án và cũng nhờ lâu năm nên được làm “trực sinh”, không phải tác chiến, mình chỉ lo vệ sinh phòng, lãnh cơm tối cho đội là xong việc.
-Vậy bạn may mắn rồi – Hiếu khơi chuyện.
-Ừ, đúng vậy.
..Rồi Quang chia sẻ:
-Đây là đội chuyên khai hoang, phát rẫy,..là một trong hai đội “khủng nhất” trong mười đội ở đây.
Rồi Quang đứng dậy..vừa đi vừa nói:
-Bạn ngồi nghỉ đi, mình chuẩn bị vài thứ để nhận và phát cơm trưa cho đội..mọi khi không cần vì ăn tại “chiến trường”..
Hiếu để ý thấy suốt cuộc nói chuyện, Quang toàn dùng từ như trong Quân đội.
…Keng..keng..keng…
Tiến kẻng làm Hiếu đang thiu thiu phải giật bắn mình..nó bật dậy..
“Đến giờ nhận hàng rồi”..Quang nói to như muốn cả nhóm bốn người cùng nghe.
  
   Quang cầm trên tay một tấm nilon màu trắng đục khá to, nó đi vội đến cửa,..nhưng khi vừa đến cửa,..nó suy nghĩ gì đó, quay lại và đến bên Hiếu nói nhỏ:
-Tí đội trưởng nói gì, bạn cứ ngồi im, khi nào hỏi đến bạn hãy nói nhe..

   Rồi Quang ra đứng trước cửa..vài phút sau cửa mở…
Quang vội đặt ngay tấm nilon xuống, nó vội vàng trải ra,..vừa lúc một nồi cơm được đám quản lí ụp thẳng vào…
..rầm..cánh cửa khép lại, mọi thao tác mở-cơm-đóng chỉ trong chưa đầy 30 giây..
Vừa lôi tấm nilon chứa cơm vào góc phi đạo, Quang vừa nói:
-Có một lần mình chậm trải tấm, họ ụp luôn nồi cơm xuống đất..báo hại tối đó bị đội trưởng phạt…mình tởn đến già.Ở đây thời gian là trên hết, phải thật chính xác thời gian…sau này đi tác chiến các bạn sẽ hiểu.
…Rồi Quang lui cui gom chồng tô, chén nhựa được úp trên một tấm nilon khác đặt ở cuối phi đạo,..lúc này Hiếu mới để ý, toàn bộ là nền đất…ngay cả bệ xi măng cho phạm nhân nằm cũng chỉ trơ lại các góc vài mảng vữa được láng ximăng,.hầu như toàn độ lòi lên chỉ là đất, thậm chí còn có lổm chổm đá…
…Tiếng lao xao, tiếng bước chân rầm rầm lại làm Hiếu giật mình…
Cửa lại mở..Hiếu nhìn lên..

    Từng người bước vào, khi chân vừa chạm bệ cửa đồng thời miệng họ đọc “có” khi vệ binh gọi số..

   Hiếu thấy tất cả mọi người ..đen thui, ai cũng gầy.quần áo thì vải xanh xám như Chí hòa chỉ khác là sau lưng có chữ “K7” to đùng choáng hết lưng như số áo của cầu thủ bóng đá…
    Một điều lạ,..tất cả chừng hơn ba mươi người nhưng họ cứ như không thấy có mặt bốn bạn tù mới vậy, họ nhanh chân đến ngồi nơi của mình…

   Quang vội dùng một cái chén nhựa, nó múc một chén ụp vào một cái tô nhựa khác, rồi úp tiếp chén nữa..vậy mỗi phần là hai chén nhựa nhỏ..Quang xếp dài các tô nhựa,..có một phạm nhân khác phụ nó đem đặt từng tô trước mặt mọi người..

  Lúc này Hiếu mới quan sát..nó đoán ra ngay ai là Đội trưởng,..anh ta –chỉ anh ta là dùng khăn nhúng vào thau nước mà Quang đã chuẩn bị sẳn..anh ta bỏ khăn hẳn vào thau, cởi áo,..bắt đầu lau mình..
Hiếu nhìn..trên người anh ta hầu như không còn chổ nào “trống”..
Hình xăm chi chít..xưa nay Hiếu thấy chỉ mình Anh Phúc đầu lâu” là như vậy, đây là người thứ hai nó thấy…
“Ăn đi”..tiếng đội trưởng vang lên..mọi người chăm chú ăn..
Hiếu lại lénnhìn, hầu như chỉ là "Cơm cục chấm cơm rời"..có một số trước mặt có thêm bịch muốt đậu (sau này Hiếu biết đó là "hàng hiệu" nơi đây, mổi tuần chỉ ăn một bữa thức ăn, toàn bộ chỉ nhờ vào thăm nuôi, mà tỉ lệ thăm nuôi của đội "khủng" này sau này Hiếu biết là 1/10, tức là chỉ có ba người có thăm nuôi..họ hầu hết sống nhờ vào các bạn tù ở đội khác hổ trợ, nhưng ở đây có thức ăn còn không đủ cho mình ăn, lấy đâu cho? nên cuộc sống rất gian khó).Ngay cả đội trưởng, Hiếu cũng thấy chỉ có thêm trái dưa leo héo èo uột mà theo Quang nói là do "chôm" và dấu khi đi tác chiến để đem về...

  Khi mọi người đang kẻ uống nước, người phì phéo thuốc…chợt..
Keng..keng..keng…
  
   Tiếng kẻng lại vang lên làm Hiếu giật mình..”mình hôm nào phải xem kẻng này gõ từ loại nào mà tiếng nghe lạnh và thật sự gắt quá, nó cứ như xoáy vào óc”..
…Trong tích tắc…tất cả mọi người nằm ngay xuống..
Riêng Đội trưởng vẫn ngồi, lúc này hình như Anh ta mới tỏ ra là biết có người mới trong phòng,..Anh ta quay xuống và nói…
...
Hết phần 1


Chủ Nhật, 3 tháng 11, 2013

Hồi kí một cuộc đời - Chương V, phần 3..- nếm mùi Biệt giam Bố lá.

Chương V, phần 3..

Hôm nay là ngày thăm nuôi chính của trại…
Thường các phạm nhân hoặc các Sam bị kỉ luật mới không được ra ngoài, hầu hết mọi người được đi lại thoải  mái trong sân trại. Ai có người nhà hay lên thăm nuôi thì luôn chơi gần Sam mình ở để khi có Trật tự đến gọi tên còn biết..
Hiếu đang  ngồi đánh cờ gần cửa thì anh trật tự gọi tên nó thăm nuôi. Hiếu hơi bất ngờ vì nó không nghĩ Mẹ có thể đi xa vậy thăm nuôi nó…
Trên đường ra chổ thăm nuôi (quãng đường từ Sam đến khu thăm nuôi khá xa, đi bộ hơn 500m), Hiếu thầm nhủ sẽ nói Mẹ đừng lên thăm nó nữa…
-Mẹ đi có một mình à?
-Ừ, tụi nó đâu rảnh, còn phải đi học mà.
-Mẹ đừng thăm con nữa, cuộc sống nơi đây không đến nỗi vất vả, con lao động nên cũng khỏe, mà nhà mình kinh tế khó khăn quá..
   Hiếu nhìn Mẹ nhưng nó không dám nhìn thẳng và nhìn kĩ, có lẽ do tâm lí thấy mình có lỗi và làm khổ Mẹ nên nó cứ nhìn nơi khác,..thỉnh thoảng, khi  Mẹ nhìn chổ khác nó mới dám nhìn Mẹ kĩ hơn., Mẹ tóc đã bạc nhiều, nhiều nếp nhăn hơn…
Hiếu cố lấy giọng thật bình thản:
-Mẹ nhớ đừng thăm con nữa, con tính nếu không được giảm án, con cũng còn ở có hơn 10 tháng nữa là hết án rồi. Khi nào con về tự con biết sẽ về cách nào thôi…
Bà  im lặng,..có lẽ Bà  cũng hiểu phần nào ý con trai mình,.. “nó cứng đầu lắm, nói vậy chưa chắc do nó sống thoải mái thật mà có thể do ý khác, xưa nay nó khổ sướng có nói ai nghe thật đâu...”
-Mẹ có gửi tiền cho con rồi, Mẹ cho 20nghìn con có cần gì cũng có mà mua…Mẹ đi từ 3h sáng nên giờ ở đây, do phải tranh thủ về sớm, không thì không có xe về đâu con…hiện nay ngày chỉ có 2 chuyến Bố lá-S.Gòn thôi.
   Thời gian gặp người thân là 30 phút, nhưng Hiếu thấy hình như đồng hồ chạy nhanh quá do mới thay pin..Mẹ quay đi,..bước đi của Mẹ không còn nhanh nhẹn như ngày nào…Hiếu đi mà đầu nó cứ suy nghĩ, và nó vui vì đã nói được ý mong Mẹ đừng đi thăm nó nữa…vất vả cho Mẹ lắm. Hiếu cũng vui vì nghe Mẹ nói “Chị tư đã vay tiền Nhà thờ, xây lại căn nhà thờ, sau này con ở và bảo quản, hiện chỉ mới xây và lợp mái thôi con ạ…
  Con vui lắm vì Mẹ và các Chị em có nơi ngủ nghỉ kín đáo và không sợ mưa gió..nhớ xưa mỗi lần mưa Mẹ phải đi gom thau, chậu để bày ra nhà, nằm nghe tiếng mưa còn nhỏ hơn tiếng nước mưa len qua mái nhà rơi vào thau chậu Mẹ hứng..
  Nhưng không biết do linh cảm hay do ý thật mà Hiếu nói Mẹ đừng đi thăm nữa, vì từ đó, nếu Mẹ có đi càng vất vả hơn- nếu đến Bố lá Hiếu đang kỉ luật sẽ không được gặp, nếu đi K7 thì quá xa cho Mẹ..
   “Hiếu à..”- Anh Hạ vỗ vai nó từ phía sau làm nó giật mình “ Em đi vào thư viện với Anh”
“Tuần rồi Mẹ đã thăm mình và mình đã dặn nên sẽ không lo có ai gọi ra thăm nuôi..”Hiếu thầm nghĩ. “Dạ..”
   Hiếu lò dò chui vào thư viện Trại, nó quan sát và cầm vài quyển sách lên xem trong  khi Anh Hạ nói chuyện với một Nữ phạm nhân – người mà sau này nó biết là bạn gái và cũng là giao liên của Anh Hạ- người cùnh Anh Hạ vi phạm một trong những quy định cấm nặng nhất trong trại.
Đang lui cui xem một bài báo..Hiếu giật mình khi nghe tiếng chân chạy rầm rập, nó ngước lên nhìn…
  Trước mặt nó có 4,5 cảnh vệ và hai cán bộ quản giáo, hai người cảnh vệ lập tức chụp vai nó , trong khi số còn lại ập vào nhà vệ sinh –  Anh hạ và bạn gái đang trong đó.
..Rốp..còng tay của Anh cảnh vệ bập vào tay Hiếu, anh ta bẻ ngoặt tay còn lại vào chụp còng vào, ..hơi lạnh chạy dọc sống lưng Hiếu khi nó thấy anh Hạ và bạn gái bước ra, cả hai chỉ bận quần lót,..nhưng điều làm Hiếu sợ nhất là trên tay cán bộ quản giáo Khu cầm một bọc bột trắng – Hiếu nghĩ ngay đến heroin..
Hiếu lập tức bị dẫn đi, nó chỉ kịp nhìn ánh mắt Anh hạ kiểu như trấn an nó…
..”Cho tụi nó vào biệt giam cách li, mai làm việc, nay ngày thăm nuôi nên bận rộn lắm” tiếng viên thiếu tá phó trại nói nhỏ với cán bộ quản giáo nhưng Hiếu nghe rất rõ.
   Một cảnh vệ cầm xâu chìa khóa và hất tay ra hiệu Hiếu đi theo…đi hết dãy Sam, đến một khoảng đất trống, nơi này trước giờ Hiếu không được đến, chỉ cán bộ và trật tự  khi có cán bộ theo mới được đến vì qua quãng sân nhỏ này là đến khu biệt giam. Hiếu nhìn bao quát, có một dãy hơn hai mươi phòng biệt giam, được tách thành từng cặp phòng, cách nhau hơn 50m,..có lẽ để tránh phạm  nhân lien lạc với nhau. Cách vách sau không xa là hai lớp rào kẽm gai, có ba chòi canh cao dọc theo lưng rào…
   Cửa biệt giam vừa bật mở, Hiếu rùng mình, mùi hôi thối, ầm mốc  làm nó rợn người. Anh cảnh vệ vội vàng thao tác như để mau mau tránh mùi vị này, Anh ta vội ấn Hiếu ngồi dựa vách phòng, bắt nó đưa hai chân ra, gác một cây sắt đường kính 22mm, anh ta chụp vào nó hai cùm móng ngựa và đẩy thanh sắt xuyên qua hẳn bên ngoài vách tường.. sau đó bắt nó cuối xuống để tháo còng tay…rầm..cánh cửa vừa sập lại, Hiếu như đi vào địp ngục – tối và âm u, hôi thối..nó kịp nghe tiếng khóa lách cách bên ngoài khi Anh cảnh vệ khóa cửa và khóa đầu cây sắt xuyên qua chân nó…tiếng giày đinh xa dần,…
Nói phòng cho oai, thật ra …khi đã quen bóng tối, Hiếu mới biết nơi nó ngồi chỉ toàn bê tông, nền xi măng nhám nhúa, hầu như không thể nằm do chiều dài phòng chừng hơn 1m5 nhưng chân thì bị còng gần giữa phòng, hai bên hông Hiếu chỉ cần đưa cùi chỏ ra là có thể chạm vách. Trước đây Hiếu từng thấy phạm nhân khi được ra khỏi biệt giam – tất cả đều không thể tự di một mình..
   Hiếu không định chính xác được thời gian, nó chỉ định giờ bằng thời gian khi trật tự mang cơm đến, mỗi bữa 1 chén nhựa nhỏ cơm và vài cọng rau, cứ hai lần có cơm xem như qua một ngày, nó không thể định được thời gian để ngủ và thức, cứ mệt là cố ngủ, tỉnh là ngồi..nghĩ suy…Nếu cứ vậy một tháng thì sau nhỉ? Có lẽ mình sẽ câm luôn, có khi mù không chừng..Hiếu chua chát nghĩ.
   Hiếu bị gọi lên lập biên bản, may cho nó là Anh hạ ôm hết, nhưng Hiếu vẫn nằm biệt giam mười ngày với tội danh “đi khỏi nơi sinh hoạt mà không xin phép”..hi, tội này nhẹ gần cuối danh sách rồi…
   Rồi Hiếu cũng phân biệt được thời gian ngoài cách tính khi họ đem cơm vào. Cứ khi nào có cảm giác lạnh lem vào cơ thể là xem như đã qua 18h,..nơi đây  khí hậu khá độc ,..ngày nắng như đổ lửa, ngồi mà cứ có cảm giác như thanh sắt nó đỏ lên, mồ hôi chảy rồi lại hết chảy do hết mồ hôi,..nhưng đêm về thì lạnh thấu xương, chỉ một bộ đồ phạm nhân bằng vải mỏng dính thì có cũng như không, nó họa chăng chỉ có tác dụng che chắn cơ thể chứ không giúp gì thân nhiệt…cứ gần 2h sáng là Hiếu phải cố thầm hát , nếu không chắc răng sẽ mẻ do cứ va lập cập với nhau…”ai không biết hát, họ làm cách nào nhỉ?” Hiếu nghĩ và cũng bật cười. Nếu có ai thấy cảnh này, sẽ nghĩ nó điên.
   Rồi cũng đến ngày Hiếu được xả cùm, nó rút kinh nghiệm lần ở Chí Hòa, không vội đi ngay ra, nó đứng dậy, dùng hai tay chống hai bên vách và lần ra từ từ…có lẽ trật tự  và cán bộ quá rành nên không ai hối nó và cũng không vội vàng, họ đi trước nó khá xa, dừng lại chờ nó ở Sam cuối cùng để đưa nó về Sam.., Hiếu nghĩ vậy nhưng không phải vậy, ..có hai phạm nhận khác tiến về phía nó để đỡ nó về Sam. Hiếu ra dấu không cần, nó bình tĩnh cố lần từng bước chân,..đi được hơn 20m Hiếu bắt đầu mệt nhưng có lẽ cũng nhờ quen lại cảm giác dùng chân nên nó vẫn đi.. “829, chú mầy cũng khá đó”..Tiếng Anh cảnh vệ đưa nó về Sam kỉ luật nói từ phía sau…” hầu như ai ra cùm cũng phải được dìu đi, xưa nay chỉ vài người tự đi, trong đó có chú mầy..”
  Hiếu chỉ khẽ dạ,..nó đã quá mệt nhưng có lẽ một phần nhờ câu nói đó của anh cảnh vệ nên nó vẫn đi được đến Sam kỉ luật,..cánh cửa Sam vừa đóng lại, Hiếu ngã gục ngay, may là có một người đứng đó vội ôm lấy nó…Hiếu mơ màng…
“Tỉnh rồi à?” ..Hiếu mở mắt nhìn, một người đàn ông có dáng vẻ rất bặm trợn, xăm chi chít trên mình, nhìn cơ thể toàn màu xanh…
-Chú em khá đấy, Anh Hạ không lầm…Anh tên Phước, là chiến hữu của Anh Hạ. Hiếu ngồi dậy:
-Em nằm bao lâu rồi ?
-Đúng 1 ngày.
-Trời? ..mà em thấy ổn rồi.
-Ổn là phải, lúc em mê man, Anh cho tụi nó đút nước cháo cho em uống đó.
Nói xong Anh Phước đưa Hiếu điếu thuốc, nhưng ảnh vội lấy lại..
-Chờ tí, em hút điếu Anh đang hút gần hết nè,..quen rồi mới hút nhiều, nhớ kéo ít thôi kẻo sốc..
May cho mình..Hiếu nghĩ  sau khi vừa rít một hơi thuốc, nó thấy như có 6 Anh Phước Đang ngồi trước mặt nó vậy.
  Sam kỉ luật rộng do chỉ có hơn hai mươi người, theo Anh Phước : khi ở đây thường tùy vào “án treo” - là cách nói số ngày thử thách sau khi kỉ luật- mình được về Sam lớn để lao động và chuẩn bị..chuyển trại.
-Là sao? – Hiếu chột dạ.
-Khi mang kỉ luật, nếu có đợt bổ sung phạm cho các trại khác, mình là danh sách ưu tiên đó em. Mà thường phải đi K7, K4, ..nói chung là các nơi “đi dễ khó về”.
  Anh Phước là người ăn cơm tù nhiều hơn cơm nhà, ảnh kể Hiếu nghe nhiều thứ và cũng dạy nó nhiều,..Hiếu sàng lọc những gì nó cho là hợp để làm vốn sống. Có những thứ, những điều mà sau này ra đời, Hiếu thấy áp dụng khá hữu hiệu.
   Hiếu bị quản thúc phòng kỉ luật mười ngày, đến ngày thứ chín thì Anh Hạ được đưa về Sam vói nó. Do ảnh nằm mừơi tám ngày nên có hai phạm thay phiên nhau cõng ảnh vào phòng. Hiếu nhìn Anh Phước đích thân chăm sóc, cho anh Hạ ăn, uống,..nó nể phục tình bạn của họ…
Anh Hạ nằm li bì một ngày, khi tỉnh cũng chưa thể đi, có  hai người thay phiên nhau chà xát , massage chân ảnh.
Anh Hạ gọi:
-Hiếu à, nay em ra rồi, Anh xin lỗi vì làm em liên lụy, Anh không thể giúp em quãng thời gian còn lại của em trong này, anh chắc chắn bị di lí lại về Chí Hòa để xử thêm tội danh tàng trữ, mua bán matúy,còn  tội quan hệ yêu đương Anh nhận phạt biệt giam rồi, mong họ..không tính.
Nói xong Ảnh cười làm cả Sam cùng cười.
-Anh có nói Phước rồi, nó sẽ giúp em nếu em còn ở đây, nếu đợt này em và nó đi chung K thì tốt cho em, anh chỉ lo khác K do Phước chỉ còn 2 tháng, có thể ở đây hoặc đi K4, án em thì K7 là cái chắc..
  Nhìn Hiếu có vẻ buồn, Hạ cũng không biết nói gì thêm- “..mình làm cho một người không phải dân giang hồ liên lụy rồi không gíup được họ, anh em chiến hữu coi mình ra gì đây”. ..mình không thể hứa gì cho nó, mong sao đợt nó đi K7 có ai đó trong anh em cùng đi may ra,..rồi Hạ quay sang Phước:
-Em nhớ để ý xem, danh sách đi tụi trật tự biết trước một đêm (thường tối 19,20h là biết, 3h sáng đi), em bảo anh em chung tụi nó để biết xem anh em mình có ai đi không mà kịp gửi gấm Hiếu nhé? Anh không yên tâm đâu, em cũng biết K7 mà, anh em mình khi nghe còn ngán nói chi một đứa trẻ đang tuổi ăn, tuổi học như nó…
-Anh yên tâm, em sẽ làm.
“829, chuẩn bị ra phòng..” tiếng cán bộ quản giáo vọng vào…Hiếu được Anh Phước chuẩn bị cho một ít quần áo, thuốc lá..”em để dành đi K có mà dùng, ở đây em không cần dùng đến, em còn ngày nào ở đây anh còn đủ sức lo” Anh Phước nói khẽ vào tai Hiếu..
  Họ giữ lời – chính việc này làm Hiếu tôn trọng họ, người trong giang hồ họ uy tín lắm, và nói là làm, ..chỉ trừ một số ít do tác động nào đó về vật chất, gia đình,.nên ít giữ lời thôi.
  Hiếu được Anh Phước “chi” để qua đội văn nghệ trại, thời gian ở chung sam ảnh thấy Hiếu đủ khả năng, .. “Anh chỉ chung cho em 1 tuần, anh nghĩ sau đó không cần chung, họ thấy năng lực em, họ sẽ giữ lại..” Anh Phước nói “ mà nếu có ra khỏi đội, em cũng đừng buồn vì Anh chỉ có khả năng đến đó”
-Em hiểu và cảm ơn Anh, em không nghĩ em được vào đó đâu(Đội văn nghệ được xem là đội Hoàng gia – sướng nhất trại).., khi hết hạn “chi” có khi cũng là lúc em đi K mà..hi.
“cũng phải” ..Anh Phước lẩm bầm và tự nhiên cũng buồn theo…

     Hiếu chỉ ở đội văn nghệ đúng năm ngày – chưa hết hạn “chi”- Nó có tên trong danh sách đi K7, Hiếu may mắn biết trước do Anh Hạ bắn tin cho nó để chuẩn bị, ảnh gửi Hiếu 1 tờ giấy ghi vài chữ : “Anh rất xin lỗi em, đợt này nhóm có số không ai đi, chỉ duy nhất thằng  Phúc nhưng nó là cóc ké, Anh có dặn nó lên đó thấy ai là anh em của Anh thì nói ngay em là em của Anh, Anh đã cố hết sức rồi em à. Anh cầu mong em bình an trở về với gia đình, nơi đây không phải dành cho người như em. Anh Hạ.”
   Đúng 3h sáng, Hiếu bị gọi dậy…“829,712, 716,.. 3 phút chuẩn bị tư trang, chuyển trại”
712 là thằng Phúc, do Hiếu và Phúc biết trước nên đã chuẩn bị, 3 phút đó xem như dành ra để bắt tay các phạm nhân khác,..ai khi bắt tay cũng nói chúc và vỗ vai động viên làm Hiếu nghĩ như mình đang đi bốc thăm với Thần chết vậy.
  Hiếu và các Phạm nhân được đưa ra xe, một chếc xe nhà binh , trên xe cũng có hai cây sắt chạy dọc theo thân xe, ở giữa, cách nhau chừng 30cm..và tất cả sau khi ngồi, gác móng,..thanh sắt được đẩy xuyên qua các lỗ móng rất mạnh, không thương tiếc, nhiều người bị xóc da la oai oái…
   Đuôi xe có hai cảnh vệ cầm CKC , hai cái ghế đơn bằng sắt được ghép và bật ra cho họ ngồi…
….thế là chia tay Bố lá, không dám mong ngày trở lại…
-còn tiếp...


Thứ Tư, 18 tháng 9, 2013

Hồi kí một cuộc đời 24, chương VI, phần 2

Chương V, phần 2..
     Sáng ngày thứ 4 ở Bố lá, cả nhóm “tân binh” được đưa ra chổ mà hôm kia họ mới đến được ngồi…
Sau một bài thuyết, vị trưởng trại  bỏ đi..viên Đại úy bắt đầu nói:
-Các anh hôm nay sẽ được bố trí vào các đội trong trại, tất cả công việc và sinh hoạt sẽ tuân theo quy định chung nhưng dưới sự quản lí trực tiếp của Cán bộ phụ trách Đội nơi các anh đến..và kể tử hôm nay, các Anh mỗi người sẽ mang một Danh số, Danh số này theo các anh suốt quá trình cải tạo ở đây..

   …Hiếu biết trước điều này, Anh Ba giá từng kể nó: Khi mang số, họ chỉ gọi mình bằng số và kèm tên đội mình sinh hoạt, ví dụ: Phạm 345 đội 12 – có mặt – đó gần như là “khẩu hiệu” của tù nhân..chỉ bạn tù với nhau mới gọi tên, nhưng khi em nói chuyện cán bộ về tù nhân khác, em nhớ cũng phải gọi người em định nói bằng danh số của họ, không thì xem như vi phạm đó.
-Vậy khác gì mình là đôi dép?
-Hi, em nói cũng đúng, mình mất quyền công dân,..tội phạm,.Không những nơi này mà…
Ba giá ngữa người dựa vào vách, tay mân mê điếu thuốc và triết lí:
-Họ chỉ quan tâm mình khi ra tù trên giấy thôi em, nào là hổ trợ hòa nhập, chăm sóc và tạo điều kiện,..nhưng nếu họ làm đúng như họ nói thì tỉ lệ tội tái phạm sẽ không cao đâu em.
-Em thì nghĩ khác, việc có tái phạm hay không theo em có tác động  là chính và việc hổ trợ hay tạo điều kiện chỉ là phụ thôi..
Ba giá ngồi thẳng lưng, chăm chú nhìn Hiếu:
-Em nói Anh nghe thử, Anh thấy em có kiến thức, chắc có ý kiến đáng để nghe…
-Dạ…
Hiếu đang nằm nhưng cũng ngồi dậy, nó cầm ca nước hớp miếng rồi ra vẻ trịnh trọng…
-Thứ nhất:  Tầm nhìn của chính bản thân phạm nhân, họ nhận thức rõ việc làm vua một cõi trong này chỉ là phù du, không bền , dù là mồ côi, không gia đình nhưng nếu biết nhìn xa về tương lai, cộng thêm ý chí, họ sẽ không vào đây nữa, sẽ tu thân và nhịn nhục làm ăn lương thiện bên ngoài. Tuy vậy, ý chí và tầm nhìn đó không phải ai cũng có, nó phụ thuộc nhiều thứ như gia đình, sự dạy dỗ của Cha Mẹ khi xưa và của Môi trường hôm nay,.vào bản chất, vào sự quan tâm chính xác, nghiêm túc của bạn tù, vào trình độ nhận thức,hoặc đôi khi họ phải gặp một biến cố gì đó giúp họ “bừng tỉnh”..mà còn kịp.
-Trời? nói như Em thì đúng là khó rồi, người vậy thì hiếm..
-Dạ, đúng là hiếm…còn thứ hai là khi ra ngoài họ phải thật sự được quan tâm – em nói là thật sự chứ không phải cho có..vì thường người chung quanh xa lánh, ..họ thì tủi và bạn thì hầu hết trong tù, bạn bên ngoài xưa kia hầu hết sẽ chủ động tránh hoặc do người nhà cấm tiếp xúc người ra tù..việc dẫn dắt nhau tái phạm là rất dễ nếu có một người có bản chất 100% tội phạm kích hay rủ rê họ.Nói chung, phải để họ sinh hoạt trong cộng đồng tốt và không bài trừ họ hay chỉ hòa đồng ngoài mặt..
-Điều này em nói Anh đồng ý đó. Rất chính xác…

  Hiếu được mang số 829 và đội 12…
 Con số này theo Hiếu cả quá trình đúng như vị Đại úy nói, nhiều lúc Hiếu còn sợ nó quên luôn cả tên mình..
   Hiếu được đưa về phòng(sam) đội 12 sinh hoạt, Sam có hai đội ở chung, 12 và 16…dãy bên trái(tính cả gác) là 12 do quân số đội 12 đông gấp đôi, bên phải là 16..
Anh Đội trưởng tên Hùng, người gốc Quận 5..Đội phó là Hà ngang tuổi Hiếu, nó vậy mà sau này Hiếu biết nó vào tù ra khám 5 lần rồi.

   Đội 12, ..sáng hôm sau 5h45 cả sam phải dậy khi có tiếng kẻng báo thức – đó là mộ vỏ đạn cối được treo bằng mấy sợi dây xích xe đạp nối lại, tòn ten cuối sân trại, ngay đối diện các phòng kỉ luật- tiếng kẻng này ám ảnh Hiếu suốt quá trình, thậm chí khi về với xã hội, sáng ra kẻng trại Heo gần nhà gõ mà Hiếu còn theo phản xạ bật dậy, vén xếp màn vội vã,..điều này thấy rõ tầm ảnh hưởng tâm lí  trong tiềm thức mạnh cỡ nào, mãi cả năm sau Hiếu mới mất đi cảm giác đó..nhưng có lẽ vẫn còn ần náu đâu đó trong tiềm thức nên mỗi khi tình cờ nghe tiếng gõ kẻng, Hiếu chợt giật mình,…
    Cả đội ngồi dậy khi có tiếng chìa khóa lách cách, tất cả ngồi sát ra hai bệ xi măng thành hai dãy trên và dưới..Vị cán bộ điểm danh đi cùng Anh trật tự trưởng, và mọi người đếm số như ở Chí Hòa..nhưng ở đây, giả sử có một người trốn trại ban đêm hay khi đang lao động, hai người số thứ tự khi đểm danh trước và sau vị trí người trốn xem như lãnh đủ. Cách này của Cán Bộ giúp các phạm nhân phải dè chừng nhau..tăng thêm sự an toàn cho trại và hạn chế trốn trại..không biết đây có phải là một trong những nguyên nhân gây ra một vụ trốn trại lịch sử ở Bố lá không- vụ mà Hiếu may mắn chứng kiến, là hơn 2/3 Sam – tức là khoảng hơn 60 phạm nhân đào tẩu ở Sam 14..vụ này làm rúng động toàn trại và ít lâu sau đó, Vị trưởng trại bị điều đi nơi khác, đích thân Giám đốc Công An Tp.HCM lúc bấy giờ xuống trực tiếp xem hiện trường, Hiếu thấy Ông  một lần lúc đó..dáng nhỏ con nhưng nhanh nhẹn..(nghe bạn tù nói là Đại tá Khương).

  Lại một tiếng kẻng báo tập hợp… cả Sam xếp thành hai hàng từ bên trong và đi ra, Đội trưởng dẩn đầu một hàng, đội phó một hàng.
Sau khi các đội ổn định hàng ngũ, Cán bộ quản giáo (quản lí đội) gọi đội trưởng đội mình quản lí lên, triển khai công việc trong ngày…
Các đội lần lượt đi làm, ..Đội 12 của Hiếu là đội “Dệt thảm”.
Hiếu được cho học việc ba ngày, Anh đội trưởng có nhiệm vụ hướng dẫn nó cách làm…

   Thảm được dệt từ các sợi cói, có hai loại thảm: thảm cứng và thảm mềm(thảm mềm sẽ nói sau). Đội Hiếu dệt thảm cứng. Cói được ngâm hóa chất đồng thời nhuộm màu (chủ yếu các màu chính trong Lục sắc).
    Khung dệt là một khung gỗ kích thước khoảng 0,6mx0,4m , một mặt được đóng cách đều các cây đinh 5phân, có hai loại khung, một loại các cây đinh cách nhau 1cm một loại các cây đinh cách nhau 1,5cm để diệt các loại thảm thưa và khích tùy đơn hàng bên ngoài.
    Thường mỗi người có hai cây kim để luồn cói và đan thắt gút trên một khung dây bố đã được bắt ngang dọc theo các cây đinh, các hoa văn là mẫu đơn hàng, được dệt theo màu cói,..nói chung, đây là một công việc không vất vả nhưng đòi hỏi sự tập trung, ngồi một chổ suốt 9 tiếng.. vì dệt sai màu một nút thôi là sai hình mẫu hoa văn ngay..
Hiếu khá lọng cọng..” “ Em đừng ngồi vậy sẽ không ngồi lâu được” Anh Hạ  ngồi kế bên Hiếu nói nhỏ,..Ảnh chỉ Hiếu cách ngồi “ Em đừng làm nhiều, cứ quan sát tụi Anh làm buổi sáng đi, từ từ làm vì em chưa được ra định mức đâu mà lo..
   Mỗi Phạm nhân được quy định dệt 4 đến 5 tấm trong một ngày(tùy mức độ khó của thảm).. Nếu ai lười hay chậm thì khó đạt chuẩn đó, khi ai mà trong tuần thiếu thảm, nếu có tiền, họ mua lại của phạm nhân khác để tránh bị Cán bộ đánh roi, cứ thiếu 1 thảm là 5 roi..một tuần thiếu 3 thẳm thôi là 15 roi mây, bỏ ăn luôn..
Có vài phạm nhân dệt rất giỏi, một ngày có thể dệt 7 đến 9 tấm, họ bán lại cho các phạm nhân thiếu thảm xem như có tiền ăn…

   Trưa cả đội nghỉ tại chổ, Đội hậu cần đem cơm đến, ăn xong được nghỉ, ngủ 45 phút. Một số phạm nhân không dám nghỉ, ăn xong vội vàng dệt tiếp vì sợ sản lượng thiếu, mà họ thì không có tiền mua thảm dư của người khác..
Anh Hạ là một người khá điển trai, cao ráo,..Ảnh rất vui tính, nghe nói là phạm tội mua bán heroin nhưng không nhận, chỉ nhận là sử dụng, bị xử 5 năm..
Trưa Anh Hạ hay hát lắm, mà công nhận Ảnh hát rất hay, Hiếu thích nhất nghe ảnh hát bài “Cỏ úa”..Cứ trưa ảnh hát mà không hát bài đó, định nghỉ là Hiếu nhằn ngay:
-Cỏ úa đi Anh hạ ơi..
-Mầy tối ngày “cỏ úa” đời Anh mầy úa rồi, cỏ úa theo sao chú em?
-Hi..không, đời cỏ úa, đời Anh chỉ thoáng úa thôi, mùa mưa đến rồi…
-Ha ha,..cái thằnh lém lĩnh quá,..anh thích mầy đó..
Và anh Hạ mếm Hiếu thật, ảnh luôn chia sẻ Hiếu mọi thứ, ảnh là dạng cũng có số, trong trại dạng Ảnh gọi là “Giang hồ quí tộc” – nghĩa là giang hồ có thăm nuôi, có trình độ…

   Thời gian cứ trôi qua,..thấm thoát Tết lại gần đến (1992).
  Hiếu hôm nay bị sốt nhưng nó vẫn cố đi làm, Hiếu ngán nhất bệnh mà nằm lại trại, buồn lắm, bị săm soi như mình giả bệnh, bắt lên bệnh xá ngồi hay nằm một chổ, rồi ăn cháo mới ác – có lẽ là một cách của cán bộ dành cho kẻ lười lao động giả bệnh. Hiếu bệnh thật nhưng nó vẫn đi..
Anh Hạ đưa Hiếu viên thuốc:
-Em uống dằn đi, tí vào làm mà bệnh thì khổ cho em vì đã vào làm là tính sản lượng. Em thiếu thảm không kịp gỡ đâu vì hôm nay là ngày kiểm thảm và phạt người thiếu thảm…
   Quả thật,..Hiếu chỉ dệt được 3 tấm khi đã 4h chiều, nó mệt mỏi lắm, ngồi gác chân khung dệt mà mắt nó mờ dần, kim dệt đâm vào tay nhiều lần rướm máu..
Anh Hạ từ khi lên làm Đội phó ít gần nó vì phài ngồi gần cửa với cán bộ để theo dõi và hướng dẫn hay cung cấp cói cho ai cần,..thỉnh thoảng Ảnh ghé qua Hiếu..
-Em đừng ráng nữa,..để Anh nói cán bộ cho, có gì tuần sau trả nợ thảm, Anh sẽ mua cho em 2 tấm, em nợ lại một tấm thôi sẽ không bị đánh đâu vì em cũng mới biết làm..Vợ Anh tuần này không lên thăm nuôi do con anh bệnh, không thì anh cho em 3 tấm luôn, do anh phải để tiền chung chi, anh có vị trí  này đâu phải có không đâu em…
-Em hiểu và em nghĩ khỏi anh à, lỡ tuần sau Chị chưa kịp lên Anh lấy gì chung?
Anh Hạ chợt khựng lại,..Hiếu thấy ảnh thoáng buồn…
-Việc Em nói chưa chắc không xãy ra,Anh đã có nghĩ đến,.. Anh có thể xoay mượn, Anh không ngại, chỉ lo Con anh không biết bệnh thế nào…Chị chỉ nói Anh con bệnh tuần trước nhưng Anh nghĩ nặng vì kéo dài, hôm qua Chị nhắn cảnh vệ nói Anh rồi..
Nói về tin nhắn, cứ một “tin nhắn” là tốn từ một gói thuốc trở lên tùy tính chất tin nhắn, có tin tốn cả cây thuốc lá chứ không rẻ…do vành đai trại rất rộng, không thể tiếp cận, các than nhân hay nhờ mấy cảnh vệ trực gác vành đai nhắn, khi đổi ca, họ sẽ ngang qua và nhắn hoặc nhắn lại cho người khác nhắn cho đối tượng, tin nhắn không đến tay người nghe là thường, xem như mất trắng..hên xui thôi, .

   Anh Hạ ra cửa, nói nhỏ cán bộ gì đó…
   Chiều đó Hiếu được ghi nợ 1 tấm thảm..Nó ngồi trong hàng nhìn cán bộ quất roi mây vào mông người nợ thảm mà nó nổi da gà,…cây mây dẻo, mỏng nhưng sức đàm hồi của nó chính là ưu điểm…nếu bình thường, một roi cũng đủ đau tận xương, có người lãnh trọn 15 roi vì nợ 3 thảm…đánh xong  phải có hai phạm nhân dìu vào hàng, đêm đó xem như ăn cháo..

Hiếu mang ơn Anh Hạ, nhưng chính vì ân tình hôm nay mà chỉ vài hôm sau Hiếu phải nếm mùi Biệt giam Bố lá…
Hết phần 2