Chương V, phần 3..
Hôm nay là ngày thăm
nuôi chính của trại…
Thường các phạm nhân hoặc
các Sam bị kỉ luật mới không được ra ngoài, hầu hết mọi người được đi lại thoải mái trong sân trại. Ai có người nhà hay lên
thăm nuôi thì luôn chơi gần Sam mình ở để khi có Trật tự đến gọi tên còn biết..
Hiếu đang ngồi đánh cờ gần cửa thì anh trật tự gọi tên
nó thăm nuôi. Hiếu hơi bất ngờ vì nó không nghĩ Mẹ có thể đi xa vậy thăm nuôi
nó…
Trên đường ra chổ thăm
nuôi (quãng đường từ Sam đến khu thăm nuôi khá xa, đi bộ hơn 500m), Hiếu thầm
nhủ sẽ nói Mẹ đừng lên thăm nó nữa…
-Mẹ đi có một mình à?
-Ừ, tụi nó đâu rảnh,
còn phải đi học mà.
-Mẹ đừng thăm con nữa,
cuộc sống nơi đây không đến nỗi vất vả, con lao động nên cũng khỏe, mà nhà mình
kinh tế khó khăn quá..
Hiếu nhìn Mẹ nhưng nó không dám nhìn thẳng
và nhìn kĩ, có lẽ do tâm lí thấy mình có lỗi và làm khổ Mẹ nên nó cứ nhìn nơi
khác,..thỉnh thoảng, khi Mẹ nhìn chổ
khác nó mới dám nhìn Mẹ kĩ hơn., Mẹ tóc đã bạc nhiều, nhiều nếp nhăn hơn…
Hiếu cố lấy giọng thật
bình thản:
-Mẹ nhớ đừng thăm con nữa,
con tính nếu không được giảm án, con cũng còn ở có hơn 10 tháng nữa là hết án rồi.
Khi nào con về tự con biết sẽ về cách nào thôi…
Bà im lặng,..có lẽ Bà cũng hiểu phần nào ý con trai mình,.. “nó cứng
đầu lắm, nói vậy chưa chắc do nó sống thoải mái thật mà có thể do ý khác, xưa
nay nó khổ sướng có nói ai nghe thật đâu...”
-Mẹ có gửi tiền cho con
rồi, Mẹ cho 20nghìn con có cần gì cũng có mà mua…Mẹ đi từ 3h sáng nên giờ ở
đây, do phải tranh thủ về sớm, không thì không có xe về đâu con…hiện nay ngày
chỉ có 2 chuyến Bố lá-S.Gòn thôi.
Thời gian gặp người thân là 30 phút, nhưng
Hiếu thấy hình như đồng hồ chạy nhanh quá do mới thay pin..Mẹ quay đi,..bước đi
của Mẹ không còn nhanh nhẹn như ngày nào…Hiếu đi mà đầu nó cứ suy nghĩ, và nó
vui vì đã nói được ý mong Mẹ đừng đi thăm nó nữa…vất vả cho Mẹ lắm. Hiếu cũng
vui vì nghe Mẹ nói “Chị tư đã vay tiền Nhà thờ, xây lại căn nhà thờ, sau này
con ở và bảo quản, hiện chỉ mới xây và lợp mái thôi con ạ…
Con vui lắm vì Mẹ và các Chị em có nơi ngủ
nghỉ kín đáo và không sợ mưa gió..nhớ xưa mỗi lần mưa Mẹ phải đi gom thau, chậu
để bày ra nhà, nằm nghe tiếng mưa còn nhỏ hơn tiếng nước mưa len qua mái nhà
rơi vào thau chậu Mẹ hứng..
Nhưng không biết do linh cảm hay do ý thật mà
Hiếu nói Mẹ đừng đi thăm nữa, vì từ đó, nếu Mẹ có đi càng vất vả hơn- nếu đến Bố
lá Hiếu đang kỉ luật sẽ không được gặp, nếu đi K7 thì quá xa cho Mẹ..
…
“Hiếu à..”-
Anh Hạ vỗ vai nó từ phía sau làm nó giật mình “ Em đi vào thư viện với Anh”
“Tuần rồi Mẹ đã thăm mình và mình đã dặn nên sẽ
không lo có ai gọi ra thăm nuôi..”Hiếu thầm nghĩ. “Dạ..”
Hiếu lò dò
chui vào thư viện Trại, nó quan sát và cầm vài quyển sách lên xem trong khi Anh Hạ nói chuyện với một Nữ phạm nhân –
người mà sau này nó biết là bạn gái và cũng là giao liên của Anh Hạ- người cùnh
Anh Hạ vi phạm một trong những quy định cấm nặng nhất trong trại.
Đang lui cui xem một
bài báo..Hiếu giật mình khi nghe tiếng chân chạy rầm rập, nó ngước lên nhìn…
Trước mặt nó có 4,5 cảnh vệ và hai cán bộ quản
giáo, hai người cảnh vệ lập tức chụp vai nó , trong khi số còn lại ập vào nhà vệ
sinh – Anh hạ và bạn gái đang trong đó.
..Rốp..còng tay của Anh
cảnh vệ bập vào tay Hiếu, anh ta bẻ ngoặt tay còn lại vào chụp còng vào, ..hơi
lạnh chạy dọc sống lưng Hiếu khi nó thấy anh Hạ và bạn gái bước ra, cả hai chỉ
bận quần lót,..nhưng điều làm Hiếu sợ nhất là trên tay cán bộ quản giáo Khu cầm
một bọc bột trắng – Hiếu nghĩ ngay đến heroin..
Hiếu lập tức bị dẫn đi,
nó chỉ kịp nhìn ánh mắt Anh hạ kiểu như trấn an nó…
..”Cho tụi nó vào biệt
giam cách li, mai làm việc, nay ngày thăm nuôi nên bận rộn lắm” tiếng viên thiếu
tá phó trại nói nhỏ với cán bộ quản giáo nhưng Hiếu nghe rất rõ.
Một cảnh vệ cầm xâu chìa khóa và hất tay ra
hiệu Hiếu đi theo…đi hết dãy Sam, đến một khoảng đất trống, nơi này trước giờ
Hiếu không được đến, chỉ cán bộ và trật tự
khi có cán bộ theo mới được đến vì qua quãng sân nhỏ này là đến khu biệt
giam. Hiếu nhìn bao quát, có một dãy hơn hai mươi phòng biệt giam, được tách
thành từng cặp phòng, cách nhau hơn 50m,..có lẽ để tránh phạm nhân lien lạc với nhau. Cách vách sau không
xa là hai lớp rào kẽm gai, có ba chòi canh cao dọc theo lưng rào…
Cửa biệt giam vừa bật mở, Hiếu rùng mình,
mùi hôi thối, ầm mốc làm nó rợn người.
Anh cảnh vệ vội vàng thao tác như để mau mau tránh mùi vị này, Anh ta vội ấn Hiếu
ngồi dựa vách phòng, bắt nó đưa hai chân ra, gác một cây sắt đường kính 22mm,
anh ta chụp vào nó hai cùm móng ngựa và đẩy thanh sắt xuyên qua hẳn bên ngoài
vách tường.. sau đó bắt nó cuối xuống để tháo còng tay…rầm..cánh cửa vừa sập lại,
Hiếu như đi vào địp ngục – tối và âm u, hôi thối..nó kịp nghe tiếng khóa lách
cách bên ngoài khi Anh cảnh vệ khóa cửa và khóa đầu cây sắt xuyên qua chân nó…tiếng
giày đinh xa dần,…
Nói phòng cho oai, thật
ra …khi đã quen bóng tối, Hiếu mới biết nơi nó ngồi chỉ toàn bê tông, nền xi
măng nhám nhúa, hầu như không thể nằm do chiều dài phòng chừng hơn 1m5 nhưng
chân thì bị còng gần giữa phòng, hai bên hông Hiếu chỉ cần đưa cùi chỏ ra là có
thể chạm vách. Trước đây Hiếu từng thấy phạm nhân khi được ra khỏi biệt giam – tất
cả đều không thể tự di một mình..
Hiếu không định chính xác được thời gian, nó
chỉ định giờ bằng thời gian khi trật tự mang cơm đến, mỗi bữa 1 chén nhựa nhỏ
cơm và vài cọng rau, cứ hai lần có cơm xem như qua một ngày, nó không thể định
được thời gian để ngủ và thức, cứ mệt là cố ngủ, tỉnh là ngồi..nghĩ suy…Nếu cứ
vậy một tháng thì sau nhỉ? Có lẽ mình sẽ câm luôn, có khi mù không chừng..Hiếu
chua chát nghĩ.
Hiếu bị gọi lên lập biên bản, may cho nó là
Anh hạ ôm hết, nhưng Hiếu vẫn nằm biệt giam mười ngày với tội danh “đi khỏi nơi
sinh hoạt mà không xin phép”..hi, tội này nhẹ gần cuối danh sách rồi…
Rồi Hiếu cũng phân biệt được thời gian ngoài
cách tính khi họ đem cơm vào. Cứ khi nào có cảm giác lạnh lem vào cơ thể là xem
như đã qua 18h,..nơi đây khí hậu khá độc
,..ngày nắng như đổ lửa, ngồi mà cứ có cảm giác như thanh sắt nó đỏ lên, mồ hôi
chảy rồi lại hết chảy do hết mồ hôi,..nhưng đêm về thì lạnh thấu xương, chỉ một
bộ đồ phạm nhân bằng vải mỏng dính thì có cũng như không, nó họa chăng chỉ có tác
dụng che chắn cơ thể chứ không giúp gì thân nhiệt…cứ gần 2h sáng là Hiếu phải cố
thầm hát , nếu không chắc răng sẽ mẻ do cứ va lập cập với nhau…”ai không biết
hát, họ làm cách nào nhỉ?” Hiếu nghĩ và cũng bật cười. Nếu có ai thấy cảnh này,
sẽ nghĩ nó điên.
Rồi cũng đến ngày Hiếu được xả cùm, nó rút
kinh nghiệm lần ở Chí Hòa, không vội đi ngay ra, nó đứng dậy, dùng hai tay chống
hai bên vách và lần ra từ từ…có lẽ trật tự và cán bộ quá rành nên không ai hối nó và cũng
không vội vàng, họ đi trước nó khá xa, dừng lại chờ nó ở Sam cuối cùng để đưa
nó về Sam.., Hiếu nghĩ vậy nhưng không phải vậy, ..có hai phạm nhận khác tiến về
phía nó để đỡ nó về Sam. Hiếu ra dấu không cần, nó bình tĩnh cố lần từng bước
chân,..đi được hơn 20m Hiếu bắt đầu mệt nhưng có lẽ cũng nhờ quen lại cảm giác
dùng chân nên nó vẫn đi.. “829, chú mầy cũng khá đó”..Tiếng Anh cảnh vệ đưa nó
về Sam kỉ luật nói từ phía sau…” hầu như ai ra cùm cũng phải được dìu đi, xưa
nay chỉ vài người tự đi, trong đó có chú mầy..”
Hiếu chỉ khẽ dạ,..nó đã quá mệt nhưng có lẽ một
phần nhờ câu nói đó của anh cảnh vệ nên nó vẫn đi được đến Sam kỉ luật,..cánh cửa
Sam vừa đóng lại, Hiếu ngã gục ngay, may là có một người đứng đó vội ôm lấy nó…Hiếu
mơ màng…
“Tỉnh rồi à?” ..Hiếu mở
mắt nhìn, một người đàn ông có dáng vẻ rất bặm trợn, xăm chi chít trên mình,
nhìn cơ thể toàn màu xanh…
-Chú em khá đấy, Anh Hạ
không lầm…Anh tên Phước, là chiến hữu của Anh Hạ. Hiếu ngồi dậy:
-Em nằm bao lâu rồi ?
-Đúng 1 ngày.
-Trời? ..mà em thấy ổn
rồi.
-Ổn là phải, lúc em mê
man, Anh cho tụi nó đút nước cháo cho em uống đó.
Nói xong Anh Phước đưa
Hiếu điếu thuốc, nhưng ảnh vội lấy lại..
-Chờ tí, em hút điếu
Anh đang hút gần hết nè,..quen rồi mới hút nhiều, nhớ kéo ít thôi kẻo sốc..
May cho mình..Hiếu nghĩ sau khi vừa rít một hơi thuốc, nó thấy như có
6 Anh Phước Đang ngồi trước mặt nó vậy.
Sam kỉ luật rộng do chỉ có hơn hai mươi người,
theo Anh Phước : khi ở đây thường tùy vào “án treo” - là cách nói số ngày thử
thách sau khi kỉ luật- mình được về Sam lớn để lao động và chuẩn bị..chuyển trại.
-Là sao? – Hiếu chột dạ.
-Khi mang kỉ luật, nếu
có đợt bổ sung phạm cho các trại khác, mình là danh sách ưu tiên đó em. Mà thường
phải đi K7, K4, ..nói chung là các nơi “đi dễ khó về”.
Anh Phước là người ăn cơm tù nhiều hơn cơm
nhà, ảnh kể Hiếu nghe nhiều thứ và cũng dạy nó nhiều,..Hiếu sàng lọc những gì
nó cho là hợp để làm vốn sống. Có những thứ, những điều mà sau này ra đời, Hiếu
thấy áp dụng khá hữu hiệu.
Hiếu bị quản thúc phòng kỉ luật mười ngày, đến
ngày thứ chín thì Anh Hạ được đưa về Sam vói nó. Do ảnh nằm mừơi tám ngày nên
có hai phạm thay phiên nhau cõng ảnh vào phòng. Hiếu nhìn Anh Phước đích thân chăm
sóc, cho anh Hạ ăn, uống,..nó nể phục tình bạn của họ…
Anh Hạ nằm li bì một
ngày, khi tỉnh cũng chưa thể đi, có hai
người thay phiên nhau chà xát , massage chân ảnh.
Anh Hạ gọi:
-Hiếu à, nay em ra rồi,
Anh xin lỗi vì làm em liên lụy, Anh không thể giúp em quãng thời gian còn lại của
em trong này, anh chắc chắn bị di lí lại về Chí Hòa để xử thêm tội danh tàng trữ,
mua bán matúy,còn tội quan hệ yêu đương
Anh nhận phạt biệt giam rồi, mong họ..không tính.
Nói xong Ảnh cười làm cả
Sam cùng cười.
-Anh có nói Phước rồi,
nó sẽ giúp em nếu em còn ở đây, nếu đợt này em và nó đi chung K thì tốt cho em,
anh chỉ lo khác K do Phước chỉ còn 2 tháng, có thể ở đây hoặc đi K4, án em thì
K7 là cái chắc..
Nhìn Hiếu có vẻ buồn, Hạ cũng không biết nói
gì thêm- “..mình làm cho một người không phải dân giang hồ liên lụy rồi không gíup
được họ, anh em chiến hữu coi mình ra gì đây”. ..mình không thể hứa gì cho nó,
mong sao đợt nó đi K7 có ai đó trong anh em cùng đi may ra,..rồi Hạ quay sang
Phước:
-Em nhớ để ý xem, danh sách đi tụi trật tự biết trước
một đêm (thường tối 19,20h là biết, 3h sáng đi), em bảo anh em chung tụi nó để
biết xem anh em mình có ai đi không mà kịp gửi gấm Hiếu nhé? Anh không yên tâm
đâu, em cũng biết K7 mà, anh em mình khi nghe còn ngán nói chi một đứa trẻ đang
tuổi ăn, tuổi học như nó…
-Anh yên tâm, em sẽ làm.
…
“829, chuẩn bị ra phòng..” tiếng
cán bộ quản giáo vọng vào…Hiếu được Anh Phước chuẩn bị cho một ít quần áo, thuốc
lá..”em để dành đi K có mà dùng, ở đây em không cần dùng đến, em còn ngày nào ở
đây anh còn đủ sức lo” Anh Phước nói khẽ vào tai Hiếu..
Họ giữ lời – chính việc này làm Hiếu tôn trọng họ, người trong giang hồ
họ uy tín lắm, và nói là làm, ..chỉ trừ một số ít do tác động nào đó về vật chất,
gia đình,.nên ít giữ lời thôi.
Hiếu được Anh Phước “chi” để qua đội văn nghệ trại, thời gian ở chung
sam ảnh thấy Hiếu đủ khả năng, .. “Anh chỉ chung cho em 1 tuần, anh nghĩ sau đó
không cần chung, họ thấy năng lực em, họ sẽ giữ lại..” Anh Phước nói “ mà nếu
có ra khỏi đội, em cũng đừng buồn vì Anh chỉ có khả năng đến đó”
-Em hiểu và cảm ơn Anh, em không
nghĩ em được vào đó đâu(Đội văn nghệ được xem là đội Hoàng gia – sướng nhất trại)..,
khi hết hạn “chi” có khi cũng là lúc em đi K mà..hi.
“cũng phải” ..Anh Phước lẩm bầm và
tự nhiên cũng buồn theo…
Hiếu chỉ ở đội văn nghệ đúng năm ngày – chưa hết hạn “chi”- Nó có tên
trong danh sách đi K7, Hiếu may mắn biết trước do Anh Hạ bắn tin cho nó để chuẩn
bị, ảnh gửi Hiếu 1 tờ giấy ghi vài chữ : “Anh rất xin lỗi em, đợt này nhóm có số
không ai đi, chỉ duy nhất thằng Phúc
nhưng nó là cóc ké, Anh có dặn nó lên đó thấy ai là anh em của Anh thì nói ngay
em là em của Anh, Anh đã cố hết sức rồi em à. Anh cầu mong em bình an trở về với
gia đình, nơi đây không phải dành cho người như em. Anh Hạ.”
…
Đúng 3h sáng, Hiếu bị gọi dậy…“829,712, 716,.. 3 phút chuẩn bị tư trang,
chuyển trại”
712 là thằng Phúc, do Hiếu và Phúc
biết trước nên đã chuẩn bị, 3 phút đó xem như dành ra để bắt tay các phạm nhân
khác,..ai khi bắt tay cũng nói chúc và vỗ vai động viên làm Hiếu nghĩ như mình
đang đi bốc thăm với Thần chết vậy.
Hiếu và các Phạm nhân được đưa ra xe, một chếc xe nhà binh , trên xe
cũng có hai cây sắt chạy dọc theo thân xe, ở giữa, cách nhau chừng 30cm..và tất
cả sau khi ngồi, gác móng,..thanh sắt được đẩy xuyên qua các lỗ móng rất mạnh,
không thương tiếc, nhiều người bị xóc da la oai oái…
Đuôi xe có hai cảnh vệ cầm CKC , hai cái ghế đơn bằng sắt được ghép và bật
ra cho họ ngồi…
….thế là chia tay Bố lá, không dám
mong ngày trở lại…
-còn tiếp...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét