Đã năm năm rồi, mình có thói quen viết đôi lời tâm sự đúng ngày sinh nhật, xem như đó là cột mốc để mình nhìn lại, để mình xem tuổi tăng, vậy cuộc đời có tăng theo hay chỉ là tỉ lệ nghịch,.. Năm nay, không có ý viết, nhưng một người bạn sáng nay nt: sao anh không viết bài nhân sinh nhật?..Vậy là mình hứa sẽ viết và bây giờ mình đặt bút... Mình không quan trọng ngày này, nhưng mình nhớ vì đó là ngày Ba Mẹ của mình vui hớn hở,..vậy mình phải nhớ chứ? nhưng nhìn lại cũng buồn, mình không giữ được nụ cười của Ba Mẹ suốt đến hôm nay, thậm chí mình còn làm Mẹ lo nghĩ nhiều và bạc tóc vì mình nhiều..tóc Mẹ trắng nhanh là do mình,. Biết nói gì đây? - đừng cố nói Nói nhiều nhưng chẳng thấy ra hoa Thoảng qua hạnh phúc rồi bay mất Choáng ngập u sầu mãi níu ta Tóc bạc trắng thêm thêm trĩu nặng Tuổi già gầy héo giảm vui tươi Phải ta nặng nợ hay người nợ Nợ cả cuộc đời khó trả xong... Năm nay có nhiều bạn bè chúc sinh nhật mình hơn hẳn, mà thật ra hầu hết là con cháu, không lẽ mình đã bước vào bậc tiền bối sao? nếu vậy, mình đã xứng đáng chưa? hay chỉ do tuổi tác? Lực bất tòng tâm - đó là câu nói tự bào chữa, mình không phải thiếu lực hay không phải do tâm có lý tưởng cao quá vượt sức,. có lẽ do sự mất cân bằng trong cuộc sống tinh thần đã làm cho con đường quanh co lại sinh thêm nhiều nhánh. Đời là thế hay đời bỏ phế Xóa tên ta trong khúc khải hoàn Đã đành không phải con ngoan Nhưng sao ta lại gánh thêm dại khờ Lơ mơ bể khổ ta chẳng ngại Chỉ tiếc cuộc đời vận ẩn xa Vận đời kiếp tỉ bước qua Lại thêm ấn vượng bôn ba lẽ thường.. Nhưng ta vẫn vui, vẫn vui và vẫn sống,.không nói cũng sống, nói nhiều cũng sống.. Một người bạn tặng cho mình món quà rất ý nghĩa..không phải giá trị quá cao, cũng không phải do người tặng rất quan trọng với mình..đúng là vậy nhưng mình quý nhất chính là .. Món quà là một thứ mình mơ ước và thích nhất,.Bởi vậy mới nói, nếu không hiểu hay không thật quan tâm, bạn sẽ không thể có những hành động hay sự giúp đỡ, ban tặng có ý nghĩa lớn và đầy giá trị tinh thần., sẽ chỉ là sự ban ơn, bố thí hay chỉ là khách sáo, rỗng không. Rồi ngày mai, ngày kia,..ngày sau,..sẽ ra sao? ta không cần biết, cứ sống với thực tại, với trách nhiệm..cứ làm những gì mình muốn nếu được, cứ tạo cho mình một sự cân bằng cần thiết để tiếp tục đi, không cố nén và cũng không cố vượt khả năng bản thân..sẽ tự sinh ra cân bằng,. Hãy là như thế, cứ đến, cứ tận hưởng, càng cố nén hay càng cố ra vẻ, giữ ý tứ khách sáo hay tự tôn quá mức, mơ ảo hay né tránh càng giúp mình mau chai sạn, mau lạnh và một lúc nào đó, sẽ trở thành tản băng trên sa mạc - ngày tan sẽ không xa,..nhưng nói đi phải nói lại..việc gì cũng phải có giới hạn, đường không xa nhưng không đi đúng hướng,..đường càng xa vời vợi./.