Thứ Sáu, 9 tháng 8, 2013

Hồi kí một cuộc đời 22, Chương V, Phần 6: Trả ân tình mang họa.




Chương V, phần 6: Trả ân tình mang họa.
“Em đừng suy nghĩ nhiều” Châu ngồi, dùng khăn lau thùng đàn “Em đâu có lỗi trong chuyện này”..
Hiếu vẫn nằm gác tay lên trán, chẳng buồn nói…
Châu cầm cây đàn để trên bụng Hiếu:
-Còn hơn tháng nữa Anh về rồi, Anh mua luôn cây đàn này của tụi nó để tặng em đó.
Hiểu uể oải ngồi dậy…
-Em cảm ơn Anh, ..
-Anh nghe cán bộ Hương nói Hoa tuần sau đi Bố lá rồi…
Châu chợt im bặt, ..cán bộ Hương đang đứng ngay cửa khi nào nó không biết…
Hiếu thì vô tư nói vì nó đang ngồi quay lưng ra cửa..
-Hoa cũng còn hơn 9 tháng, chắc cũng không đến nỗi vất vả, Em chỉ buồn là Hoa không phải vì bản thân mà vi phạm, cũng vì Chú của cô ấy, người sống vì người khác đúng là họa đầy phúc vơi…
Châu sợ Hiếu nói nữa sẽ vô tình nói điều khó nghe, anh em cũng gần nhau lâu, Châu hiểu tính Hiếu phần nào..nó đứng dậy, nắm tay Hiếu..
-Thôi, mình xuống đánh bóng chuyền đi Hiếu, rồi đi tắm..
Cán bộ Hương dùng chùm chìa khóa gõ vào cánh cửa sắt làm Hiếu giật mình:
-Anh Hiếu di kiểm tra với Tôi 1 vòng…
Châu lẳng lặng đi xuống gác, ..
Cả hai người đi kiểm tra gần hết 3 gác, qua cả khu đặc biệt, kẻ trước người sau, không ai nói tiếng nào…cảm giác ngột ngạt làm Hiếu khó chịu..
“Em đừng trách Anh” vừa vòng qua góc thang nơi khuất, Hiếu nắm tay Hương lại “Anh chỉ trả ơn chị Hoa thôi”.
Hương có lẽ dồn nén sự tức giận và bức xúc qua nay, cô dùng hết sức vả vào mặt Hiếu… “bốp”…rồi dựa lưng vào tường khóc tấm tức.
Hiếu bất ngờ, tuy có thể tránh  được,..nhưng nó vẫn đứng bất động cho Hương đánh nó.
-Anh thật sự biết làm vậy là vi phạm, nhưng nếu không giúp chị Hoa, Anh áy náy lắm..
“Em ghét Anh, ghét Anh lắm” Hương vừa nói vừa dùng hai tay đánh vào ngực Hiếu, rồi có lẽ không còn sức lực, Cô gục vào người Hiếu.
-Mai em chuyển công tác rồi Anh có biết không? Và Anh có biết em sẽ buồn lắm không?
Hiếu ngỡ ngàng…
-Ba và Chú muốn em làm chổ tốt từ lâu, họ nhân cơ hội này muốn em đi, vì giúp Anh thoát nạn, Em chấp nhận đó Anh ơi…Hương lại khóc.
-Em sẽ khó mà gặp được Anh vì em qua Tân bình làm việc,..sau  này về Anh có tìm Em không?
Hiếu im lặng, nó đã suy nghĩ đêm qua, biết rằng giữa nó và Hương có một khoảng cách rất lớn, tình cảm của Hương không thể khỏa lấp khoảng cách đó ..Một Đảng viên tương lai – một thằng tù tội, có tiền án..nhưng mình mà nói ra thì tàn nhẫn quá. Hiếu cứ bập bẹ như đứa trẻ…
-Anh,..Anh nhớ, Anh sẽ tìm em…
Hương choàng tay ôm cổ nó mà hôn..
-Anh hứa đó nhe, em đọc địa chỉ chổ làm, Anh nhớ chứ đừng ghi, nếu có đổi chổ em sẽ tìm cách liên lạc với Anh, em biết địa chỉ nhà Anh…
…Một kỉ niệm đẹp trước khi chia tay, và trong niềm đam mê,..cả hai đâu biết – đây là lần gặp cuối cùng của họ…
-Hiếu…
Chị trật tự mới thay thế vị trí của Hoa gọi nhỏ Hiếu khi nó đang rửa xe cho cán bộ cạnh hồ nước.
-Dạ.
-Hoa nhắn Chị, nói em nếu được, nay hoặc mai tìm cách ghé biệt giam Hoa có vài lời muốn nói.
Hiếu im lặng…lên khu biệt giam nữ rất nguy hiểm,..các khu biệt giam Nam có hai lối đi, nếu cán bộ lên thang này, mình có thể vòng lên gác trên, đi nhanh theo hành lang qua thang kia xuống vẫn tránh được, còn biệt giam nữ chỉ có một lối thoát, cán bộ mà lên là xem như xong, bít cửa ra.
-Em có nghe Chị nói không?
-Dạ có, Chị nhắn dùm Hoa em không hứa, nếu được Em sẽ gặp ngay khi có dịp, trước khi Hoa đi trường.
Chiều đó Hiếu lấy cớ nhức đầu nên không theo Anh Châu chơi bóng, nó lấy ghế bố ra ngồi hành lang..
Cán bộ Châu lên rủ nó đi tuần..Hiếu vui vẻ ra mặt.  “cán bộ Châu trực, may quá, mình có cơ hội rồi” Hiếu nghĩ..
Sau khi tuần xong, cán Bộ Châu đưa Hiếu tờ báo:
Anh ngồi đây chơi, Tôi ra căn tin mua thuốc…Hiếu hiểu ý, nó vội móc ra 5 nghìn:
-Cán bộ mua dùm em gói thuốc luôn nhe, dư cán bộ mua gì thì mua.
Đó là cách  nó đưa tiền cán bộ mua thuốc khéo léo, vì gói thuốc có 1nghìn hai trăm thôi…
Hiếu chợt nhớ, vội quay ra định hỏi ..cán bộ Châu đã xuống giữa thang nên nó im  luôn, và đó là sai lầm của nó, nếu nó hỏi, có khi nó sẽ cân nhắc lại…
Hiếu chờ thêm 5 phút, sau đó nó cầm theo một bịch chà bông, 1 bịch bông gòn, một tờ báo, 1 bịch kẹo,..mấy thứ này nó đã chuẩn bị sẳn từ trưa,..vội chạy lên gác 4,đến khu vực biệt giam nữ..
“Hoa ơi” Hiếu vừa gõ nhẹ cánh cửa vừa gọi..
Hoa nghe rồi, Hoa mong gặp Hiếu lắm…
Hiếu bật chốt ô gió nhìn vào,nó thấy có hai Nữ,Hoa đứng dậy,..Hiếu ngượng ngùng vì trên người Hoa chỉ bận đồ lót..có lẽ Hoa cố ý đứng nhanh để che cho cô kia…
-Có gì mà ngại – Hoa nói, nóng quá Hiếu à, phải vậy thôi…
Hai người trao đổi qua lại,..Hiếu vừa nói vừa đưa từ từ từng  món qua ô gió cho Hoa, .
Chợt có tiếng chìa khóa lẻng xẻng, Hiếu giật mình quay lại…không kịp rồi.
Cán bộ Đông đứng lù lù trước mặt nó…
Tiếng chân  người, tiếng nồi khua làm Hiếu tỉnh giấc,..rồi tiếng khóa lách cách mở..
-Anh Hiếu, phòng 8 gửi quà cho Anh..
Hiếu chẳng thèm quan tâm, nó nằm im.
-Anh Hiếu.
-Nghe rồi, để đó đi, cám ơn em, gửi lời cám ơn P.8 dùm Anh…
…Hiếu giận mình vô ý, phải chi  hỏi cán bộ Châu, biết cán bộ Đông trực nó sẽ không đi..vì đó là cán bộ nó ghét nhất và chính ông ấy cũng ghét nó nhất, trước nhờ Hương và cán bộ Châu bênh vực nên mới ổn, nó luôn bị cán bộ Đông bắt chẹt….
Sau khi lập biên bản, Hiếu lập tức bị đưa ngay vào biệt giam, lệnh cùm 14 ngày..cũng may nó xưa nay đối xử tốt với bạn tù nên các phòng luôn thay phiên nhau tiếp tế cho nó, và nhờ Anh Châu cũng sắp mãn hạn tù, cán bộ cho thoải mái đi mọi nơi nên ảnh giúp nó rất nhiều…có hôm còn xách cả bình 5lít nước và cho nó “tắm”.
Hiếu nằm biệt giam 7 ngày, đến ngày thứ 8, Anh Châu lên nói nó:
-Mai có đợt đi Bố, khả năng Em đi vì thường họ bốc thành phần kỉ luật, cộm cán trước…
“anh có chuẩn bị cho em giỏ đồ, thức ăn, quần áo,..khi nào đi Anh xách ra cho em” Anh Châu đốt điếu thuốc đưa Hiếu.
-Anh Châu à, Em không hối hận khi làm việc này, Em vì trả ơn Hoa…
-Anh biết, Em có nghĩa khí lắm, tính cách này của em sau này ở môi trường Lao động sẽ giúp ích cho em đó.
Anh Châu quay xuống, rồi chợt nhớ, quay lại nói nó:
-Hôm qua cán bộ Hương có ghé, cán bộ đã biết em biệt giam nên ghé, bận sơvin và theo cán bộ Thuận lên, Anh có nói chuyện riêng một tí, cán bộ xin Anh cây đàn anh đã tặng em, vì không gặp em được, Anh thay em tặng cán bộ cây đàn rồi…
-Ừ, cũng tốt, ..cũng tốt..Hiếu vừa ngồi xuống vừa  lẩm bẩm như người điên…
Với nó, thời gian bên Hương xem như quãng thời gian nó trên mây, cưỡi gió,..
“đời là thế” Hiếu lại thở dài…nó nhẩm tính..mình ở cũng được gần 27 tháng rồi nếu không giảm án (mà chắc khó vì mình dính trong hồ sơ 3 lệnh biệt giam rồi). Vậy 21 tháng nữa,…còn xa quá..Hiếu lại thở dài.
Không sai, sáng hôm sau đích thân Anh Châu theo cán  bộ lên xả cùm cho nó..cán bộ Dũng đứng đọc biên bản vi phạm và lệnh chuyển “công tác” cho Hiếu…
Đi chung đợt với Hiếu khoảng 35,36 người, tất cả được đẩy lên xe cam nhông có khung chắn bảo vệ.. , lúc này Anh Châu mới đưa nó hai túi đồ và nói:
Hôm qua Anh dấu em một việc, ..chiều hôm em bị cùm, sáng hôm sau Mẹ Em có vào thăm nuôi, Anh nhìn Mẹ em lủi thủi xách giỏ đồ quay ra, Anh muốn rơi nươc mắt. Em hãy cố cải tạo tốt, đừng để Mẹ vất vả như vậy nữa nhe em…
Hiếu nghe rồi nó như bị ù tai,..sao không sớm, không muộn hơn nhiều, sao rơi đúng cách chỉ một đêm vậy? có khi được gặp Mẹ, mình sẽ cân nhác khi có ý làm gì sai qui định trong này,..nhưng thôi, số phận mà, và mình cũng không hối tiếc, chỉ buồn là làm Mẹ vất vả…
Ngồi dựa thành xe suốt quãng đường, nó cứ nghĩ và tưởng tượng cảnh Mẹ nó vào bệnh viện,..rồi qua phòng tài vụ lấy tiền khi tay phải  cầm tờ giấy xác nhận hiến máu, tay trái cầm bịt nilon có một hộp sữa bò,..rồi Mẹ về, ghé chợ mua đồ cho nó, xong về nhà soạn ra và sắp xếp, lấy thêm ít đồ Bà dành dụm sẳn,..Mẹ sẽ nói thế này khi soạn đồ :bao nhiêu đây đâu đủ cho nó ăn vài tháng, nhưng chỉ có vậy  thôi, biết làm sao,..phải chọn thứ nào để lâu mà không hư để nó còn để dành ăn dần…vâng, con sẽ để dành ăn dần, và cứ cắn một miếng thức ăn hay bánh, trái Mẹ đem vào, con sẽ cảm nhận được một lần Mẹ vất vả vì con…
Bỗng xe giảm tốc,…và ngoặt vào một con đường nhỏ, Hiếu giật mình tỉnh lại, nó nhìn ra…
Con đường đất đỏ chạy dài, hai bên là đất trống hoang vu, đường tuy hẹp nhưng rất thẳng, xe lao băng băng,..Nó chăm chú nhìn về phía xa xa, nơi bụi tung mịch mù, chỉ một màu đỏ loang loáng bay lên không trung…
Xe chạy chậm lại,..rồi dừng hẳn, do khuất tầm nhìn phía trước, nó không thấy và không  biết điều gì đang đợi nó..
“Đến Bố lá rồi” tiếng một thằng ngồi đối diện nói nói…

Hết phần 6…