Thứ Sáu, 12 tháng 7, 2013

HỒI KÍ MỘT CUỘC ĐỜI 4, Chương II, P.2

CHƯƠNG II
Tiếp theo...
P.2: Thành viên gia đình
     Trước mặt nó là một cái Cối đá to đùng, xanh xám và xù xì, bất động. Cối có hai nửa skhối đá hình lăng trụ được xếp chồng lên nhau, nó tò mò nhìn vào miệng Cối, , miệng cối được tạo độ dốc và cuối dốc là một cái lổ lớn hơn đồng 10 xu mà xưa Mẹ hay cho nó ăn quà khi đi học. Phần trên có hai tay nắm to và trên hai tay nắm có hai cái lổ xuyên qua, ..
Chú dùng một thanh tre treo ngang tầm ngực, đầu thanh tre được đóng thêm một thanh tre khác nhưng ngắn hơn, cắm vào 1 lổ nơi tay Cối.
-         Con chủ yếu dùng trớn nhé, đừng dùng sức mau mệt, Chú làm cho con xem trước…
Hi, nó nhìn Chú làm như một người Dân tộc đang làm vậy – rất chuyên nghiệp.
-         Con đem mấy rổ đậu đến đây,..Chú chỉ nó cách bỏ đậu vào cối, thỉnh thoảng đổ tí nước vào cho đậu dể xuống…
  Lần đầu tiên nó cầm tay xay, cứ lựng khựng và không làm chủ được…nhưng  nó cũng thông minh, làm vài lần là được Chú khen.
   Cô trong  nhà cũng vừa thức, nó thì xay đậu, Chú nhóm lửa, Cô thì vớt lá dứa rửa, soạn nồi,..
Khi Hiếu xay xong đậu thì đúng 4h sáng. – Con làm giỏi lắm- Chú khen làm nó cũng thấy vui dù hai bả vai nó mỏi nhừ. Nó lại tiếp tục phụ soạn chai lọ, li,..mùi sữa đậu nành khi sôi thơm lừng xộc vào mũi nó..Cô chỉ nó bẻ và bó lá dứa, dùng chính lá dứa quấn lại rồi thả vào nồi…ôi, thơm quá.
  Đúng 5h, Hiếu vác rổ, thau,..Chú thì vác bàn ghế,..đi bộ ra đầu hẻm trước một quán café và sắp xếp mọi thứ. Lát sau, Chú lôi trong kho ra chiếc xe đẩy, bỏ bếp lò, các thứ linh tinh còn lại rồi cùng nó đẩy ra “Tiệm”. Rồi Chú và nó lại vào đẩy tiếp nồi Sữa đậu nành đã chín…vậy là xong công đoạn chuẩn bị…
   Nó có nhiệm vụ bưng sữa cho khách trong quán, rửa li, lau bàn ghế,..Chú thì phụ Cô bán, thỉnh thoảng rảnh Chú vào quán cầm li café hớp 1 cái. Chú ghiền café à? – Nó tò mò hỏi.
-         Ừ, café giúp Chú tỉnh táo đó.
Trời sáng tỏ, nó có nhiệm vụ chạy về đánh thức hai đứa em, vệ sinh, thay đồ và dắt ra chổ bán sữa,..hai đứa được ăn uống tại quán, xong Chú chở đi học và nhà trẻ..
     Đến khoảng 9h30, Chú về chuẩn bị xe đồ nhựa đi bán dạo, Cô thì đi chợ,..vậy là Hiếu thành “Ông chủ quán”. Nó vừa bán vừa tranh thủ học bài.
 10h30 nó phải dọn hàng về, do Cô nấu cơm nên chỉ mình nó dọn, đẩy về,.một mình nên đến 11h trưa nó mới hoàn thành…
     Nó tiếp tục lau nhà, rửa bát đĩa, li,..Cô thì ăn trước và đi…đánh bài, không thì đi lòng vòng trong xóm. Hiếm khi Cô ăn với nó, nó chỉ kịp tắm rửa, ăn vội miếng cơm rồi ôm cặp chạy đi học, tội nghiệp thằng Cường vì chờ nó, có hôm hai đứa chỉ kịp thở hổn hển ngồi vào bàn là trống trường tùng tùng vang lên.
  Cứ đến tiết dạy nhạc là Hiếu tỉnh táo hẳn, quên mất mệt mỏi ưu phiền..hắn có gen và sự đam mê bù đắp cho sự chậm chạp, …hôm nay Thầy cho làm kiểm tra đầu năm, nó cầm tờ giấy câu hỏi, làm ào ào rồi xin phép Thầy ra sân.
   Nó đi rồi Thầy đến bàn ngồi xem thử bài nó làm, Thầy không nói gì nhưng nét mặt rất vui.
Em có học nhạc ở bên ngoài không?- đang ngồi xem sách trong Thư viện, Thầy hỏi làm nó giật mình.
-         Dạ có, Con được học trong Nhà thờ.
-         Ồ, vậy thì căn bản nhạc lí chuẩn là phải, Em được học nhạc cụ nào?
-         Dạ  đàn guitar, kèn sacxo phone, mandolin,..
-         Vậy tốt lắm, Em cố gắng nhé, ..
   Trong trường, Cô Liên dạy môn Sinh vật là thương nó nhất do nó luôn thuộc bài, ít nói,..Cô có biết đâu vì một phần hoàn cảnh nên nó rất ngại tiếp xúc Bạn, chỉ trừ vài thằng bạn than hiểu và chia sẻ với nó.
Hiếu ơi – Nhung lớp trưởng đến bên bàn nó ngồi, tay cầm cây viết…
Bạn có đăng kí sinh hoạt Đội không?
-         Đi vào giờ nào bạn?
-         À,..chỉ đi sớm buổi trưa để SH và một buổi sáng thứ bảy thôi.
-         Vậy cũng được, mình sắp xếp được nên sẽ đi.
   Thời gian cứ thấm thoát trôi, mới đó đã sắp thi cuối năm. Hiếu cũng quen với công việc thường nhật và cũng thân tình với Ông Bà chủ, Ông Bà thương nó vì tính chịu khó, ..
-         Hiếu à, hôm nay Cô dắt con đi mua cho con một bộ đồ để có mà mặc khi có dịp đi đây đó.
 Dạ, nhưng con có đi đâu đâu, hay Cô quy ra tiền cho con , con gửi về cho Mẹ nhé- nó vừa nói vừa cười toe toét nhưng Cô đâu biết đó là nó thật lòng muốn vậy.
-         Tiền cho Mẹ tự Cô cho, cái này Cô cho riêng con thôi.
-         Vậy con cảm ơn Cô nhiều.
  Tuy thoải mái nhưng Hiếu cũng rất buồn, nhiều đêm nằm “chuồng heo”, nó nhớ Mẹ và hai em gái lắm, không hiểu sao trong đầu nó không hề có chút quan tâm đến ba ông Anh trai..mỗi năm tính ra nó chỉ hai lần về nhà,  một lần giỗ Ba và Tết. Nó sợ nhất cảnh về rồi chuẩn bị đi, nó luôn lén đi về đây do sợ cảnh bịn rịn của Mẹ và em nó.
   Năm nó đang học lớp bảy, chuẩn bị thi lên Lớp tám thì gia đình Bà chủ có một biến cố…
  Cuối năm 1984, cuộc sống gia đình nhà Cô, Chú sa sút dần, Chú bán hàng ế ẩm, Sữa đậu nành thì chỉ đủ ăn bữa rau bữa cháo..một bữa nọ, Chú  gọi nó:
-         Hiếu, con đi uống café với Chú nhe? Đi với con để Chú có chơi cờ thì  có con nhắc Chú giờ về…
Anh  lắm chuyện, Anh  mà ôm bàn cờ thì em cũng chưa chắc dứt Anh ra được nói chi thằng Hiếu – Cô vừa đút em ăn vừa nói với theo khi Chú  dắt xe ra – .nhưng hôm nay rảnh việc, cũng nên chở nó đi một vòng cho nó vui
   Hai Chú cháu lót tót đạp xe ra quán, Chú chở nó chạy một lèo, băng ngang qua quán mọi khi Chú chơi cờ, Chú tiếp tục chở nó thêm một đoạn khá xa và ghé vào một quán cóc ven đường, chung quanh nó thấy toàn mồ mả, nhìn phát ớn – ai mà dám café ban đêm ở đây nhỉ? – nó thầm nghĩ.
-         Chú không muốn Cô nhờ tụi Cháu ra gọi nên dắt con đến đây, và cũng tránh gặp  bạn cờ.
-         Sao vậy Chú? Chơi vài ván rồi về cũng có sao đâu.
Chú không nói gì, im lặng một lúc, chợt…
-         Nay con uống café đi – rồi Chú gọi bà chủ - cho Em hai café đá đi Chị.
Nó không dám cãi, lần đầu tiên nhấp một ngụm café, nó..nhăn mặt..
Rồi sẽ quen thôi – nhìn bộ dạng nhăn nhó của nó, Chú bật cười.
-         Nhưng con chưa được hút thuốc đâu nhé…gương mặt Chú đăm chiêu.
Rồi Chú nói với nó như tâm sự:
-         Con cũng biết thời gian qua công việc không suông sẻ, hiện Chú đang nợ tiền lấy hàng về bán, vì bán bao nhiêu Chú đã đắp vào chi phí hằng ngày rồi, hiện nợ cũng nhiều, cứ đà này nhà mình đói chết đó con.
Nó mơ hồ hiểu ra và câu “Nhà mình” của Chú nói làm nó thấy mình như một người lớn và là một thành viên quan trọng trong gia đình..nó ngồi ngay ngắn lại vì có cảm giác sắp có gì đó quan trọng Chú sẽ nói.
-         Chú định sẽ theo Chú Thuận (là Em cột chèo của Chú) đi vài chuyến gỗ ở Gialai, hi vọng sẽ trang trải hết nợ rồi sau đó tính tiếp. Chú không yên tâm khi đi vì Cô và hai em ở nhà sẽ vất vả,..Chú muốn nói cho Con biết để con định, nếu Chú đi, con sẽ vất vả nhiều đó, con nhắm có kham nổi không.
Hiếu lo lắng – vậy Chú đi bao lâu mới về một lần? và công việc hiện nay thế nào?
-         Thì Chú lo là lo cái đó, một mình con khó mà xuể, Cô thì sắp sinh, hai đứa em con thì còn bé quá…
Hiếu tưởng tượng cảnh một mình nó lui cui làm mọi việc từ 3h30 sáng..đến 10h đêm, nó chợt hoang mang…
-         Chú biết sẽ rất khó cho con, hay để Chú tìm vay đỡ, Cô sinh  xong rồi tính.
-         Thôi, con sẽ cố, con biết Chú gọi con ra đây là Chú đã tính toán công việc rồi, giờ cứ vậy mà làm thôi.
-         Con còn nhỏ mà nói được câu này, con không kém đâu..Chú cảm ơn con nhiều lắm.
Chiều hôm đó Chú nói với Cô ý định của Chú, Cô cũng biết tính Chú nên im lặng, quay sang Hiếu:
-         Con vất vả rồi, hay để Cô tìm người giúp con.
Vậy sao được? lấy gì trả cho họ? – Hiếu vừa ăn vừa nói..
-         Nó nói phải đó Em, hay cứ bán ít lại một tí cho Hiếu nó có thời gian về làm việc khác và còn đi học nữa…
    Khuya đó Chú đi…và nó đâu ngờ, đó là lần cuối nó gặp Chú. Chú chở nó ra ngã ba Q.Lộ, sau đó nó đạp xe về, tranh thủ làm việc, học bài rồi ngủ sớm vì nó biết sang mai nó sẽ vất vả lắm….hết P.3...
Còn tiếp...