Chủ Nhật, 21 tháng 7, 2013

Hồi kí một cuộc đời 12, Chương IV, Phần 1




Chương IV
Phần 1: Trại giam Chí Hòa

 Mầy đi sau tao cũng vui vì tao sẽ “dọn đường cho mầy khi mầy lên “Chí”- Lợi vừa cặp vai thằng Hiếu vừa nói.
   Hôm nay Lợi đi “Chí”, thằng trực sinh và hai thằng nữa đi “Trường” do tụi nó không thành án mà bị cưỡng bức lao động (là án tối đa hai năm, nhưng còn quyền Công dân,..được bầu cử,..)
-         -  Ừ, tao không phải sợ gì, tao cũng mếm mầy lắm, đừng lo cho tao.
Hiếu nói xong nó quay sang nhắc thằng Nhọn:
-          - Nhọn, mầy quên lấy cho Lợi cái áo gối hôm bữa nó gửi nhờ bên Phòng nữ vá dùm..
Nhọn xanh mặt:
-          - Chết rồi, tao quên mất,..giờ không thể lấy kịp..
Thôi, mầy ở lại lấy dùm tao, có dịp gặp mầy trả tao, không thì xem như tao tặng mầy đó – Lợi ra cửa, quay lại nói.
Hiếu ừ hử,..sao hôm nay nó hiền quá, mọi khi Nhọn làm gì sai nó mắng tơi bời, chắc nó đi nên ..đổi tính.
**
…Hiếu, ra làm việc- thằng trật tự Hoàng gọi…
Từ khi ở đây, Hiếu hay cho thằng trật tự thuốc hút, Lợi nhằn,..Hiếu giải thích:
-         Nó xem như cánh tay của Cán bộ, mình tiếc nó chi ba cái lẻ,..sẽ có lúc mình có việc cần nó như là có anh em rớt vào phòng kỉ luật mình nhờ nó gửi đổ ăn,..hay khi cần mua gì mà chưa đến “giờ căn tin” mình nhờ nó – giờ căn tin nói cho xôm , thật ra là cũng ngồi một chổ như thăm nuôi, mua gì đọc trật tự ghi xong đem vào, trả “Tiền” là xong..
Mà từ hôm Hiếu làm vậy, đúng là Hiếu sai vặt thằng trật tự được nhiều, thằng Lợi phải nể - mầy đúng là dân có đầu óc- nó gật gù..
  
   Nói về “Tiền” -  Hiếu lạ lẫm săm soi cái thẻ mệnh giá bé tẹo ghi số”100 đồng”, Nhọn giải thích: khi người thân gửi tiền sẽ được quy ra thẻ giấy có mệnh giá tương đương, sử dụng mua đồ..chỉ khi lên Chí hay đi Trường mới lén dấu tiền mặt để dùng vào “việc riêng”. Khi bị phát hiện, kỉ luật là đương nhiên, kỉ luật thì tùy nơi, có khi cùm chân trong biệt giam cả tuần…ra phòng sẽ bị dồn vào phòng án nặng hoặc phòng “Đại bàng”.
Hiếu đi theo sau thằng Hoàng:
-             -  Mầy nhớ khi nào đi Chí, mầy vào báo tao sớm tí nhe..
-            -     ừ, tao nghĩ mầy cũng sắp đi vì một lệnh tạm giam 3 ngày, mầy nằm 8 ngày là gần “3 lệnh”, theo quy định nếu không thành lập án, mầy đi cưỡng bức.
-             ừ- Hiếu hiểu rằng Chí hòa đang chờ đón nó…

      Hôm Nay Hiếu không được đưa vào phòng xét hỏi chật chội có 2 ghế một bàn như trước, nó được thằng Hoàng dắt vào một văn phòng – Hiếu ngước nhìn trên cánh cửa..PHÒNG ĐỘI.
  Ngồi đi – tiếng Anh chất pháp nhắc nó khi nó đứng im, . Hiếu ngồi xuống và thấy có thêm một người bận cảnh phục xanh(sau này nó biết là đại diện Viện kiểm sát) đang ngồi nơi ghế salông.
Anh Trung Chất pháp  lôi ra một xấp giấy:
-            - Tôi đọc, em xem lại rồi kí vào nếu không có gì thắc mắc nhé..
Anh Trung đọc lại toàn bộ lời khai trong thời gian lấy khẩu cung nó, Hiếu nghe chăm chú…
Nó cầm 4 tờ giấy Anh ta đưa  và đọc lại…rồi kí.
 Anh Trung đứng dậy qua salông ngồi, đến Anh áo xanh lại gần nói và đứng trước mặt nó…Anh ta đọc lệnh tạm giam chờ xét xử theo tội danh “Giết  người” -  điều 151 BLHS nước Việt Nam..
Hiếu im lặng nghe,…mình tiêu rồi – Hiếu thầm than thở.
 Sau khi Anh áo xanh quay đi ra ngoài, Anh Trung không vội gọi Quản giáo đưa Hiếu vào..Anh ta nhìn Hiếu, rồi nói:
-                               -   Anh có gặp Mẹ em, Chị và hai em gái của em..
Anh Trung ngưng nói, đứng dậy khép cửa rồi quay vào, móc ra gói 555, lấy cho Hiếu 1 điếu..Anh ta lục túi và lấy ra một bật lửa Zipo..
 Anh có lời khuyên cho em – Anh Trung nhìn thẳng vào mắt nó.
-                Bây giờ mọi chứng cứ và tang vật đã có, em đã nhận tội nên Anh hết trách nhiệm, hiện hồ sơ em đã giao qua Viện kiểm sát. Anh thấy em còn quá trẻ và em cũng thành khần, tự giác trình diện,..em hãy chấp nhận và cố gắng sống tốt, ngày về của em không xa đâu..
Anh Trung nói xong, đứng dậy quay ra:
-         Anh Hưng, em trả Phạm nhân… Anh ta cầm tay nắm cửa, rồi quay lại dúi bao thuốc hút dở vào túi áo Hiếu:
-         Em cất vào túi quần đi, chúc em may mắn…
Nói xong Anh ta đi nhanh ra cổng..
   
      Hiếu về phòng, tự nhiên nó thấy uể oải và suy sụp,..nó nằm vật xuống, chẳng ừ hử gì khi Nhọn gọi dậy ăn cơm…Nó miên man suy nghĩ…
  Mình đã chuẩn bị tâm lí, nhưng sao bây giờ mình chán nản quá, nói thì dễ, nhục vinh như chớp mắt.  Sống thân tàn ma dại về thà chết còn hơn, rồi nó nghĩ đến Mẹ - mình vào 8 ngày, Mẹ thăm hai lần, tiền đâu Bà thăm? Chắc mấy Anh cho,.
Hiếu nghiêng người nhìn bọc mì tôm trong góc – nó tưởng tượng cảnh Mẹ thu gom, mua và về cẩn thận gói gém từng món bỏ vào giỏ và xách đi thăm nó.
  Bao năm Mẹ gầy dựng uy tín, danh dự, giờ phải gạt bỏ để xách giỏ đi thăm nuôi thằng con , bước đi của Mẹ bị bao bọc bởi những đôi mắt khinh rẻ, những câu nói dèm pha,.. ..Hiếu nhổm dậy, tự nhiên nó bình tĩnh lại và ngồi hút thuốc – kệ, có nghĩ cũng vậy, cứ đi con đường chông gai này thôi, sau này còn cơ hội mình sẽ làm lại. Mình đâu muốn và Mẹ cũng đâu vui.
***
  Giới phạm nhân có câu: dưới một trăm tuổi là “mầy, tao” – quả đúng…
  Hiếu chứng kiến thằng Nhọn mắng chửi và “sinh hoạt” một người đáng tuổi Cha mẹ, nhưng Hiếu cũng không ý kiến, nó biết có nói cũng không hay vì nếp tù đâu phải nói sửa là sửa, có khi còn phản tác dụng.
  Rồi đến đêm thứ tư, thằng trật tự gõ cữa:
-         Hiếu, tao nghe mai có chuyến đi Chí, chắc có mầy đó.
Đêm đó Hiếu không ngủ, nó ngồi dựa tường và nói chuyện với thằng Nhọn:
-            -   May tao đi, tao biết nhất thời mầy khó mà đổi tính, và thói quen của mầy sẽ tiếp tục nhưng tao vẫn khuyên mầy…
-                 - Mầy cứ nói, tao quý mầy và tao thấy những gì mầy nói hay làm mấy hôm nay đều có cái hay riêng. Còn tao làm theo ý mầy bao nhiên thì bao, tao không hứa..
  Đêm đó hiếu ngồi phân tích cho Nhọn nghe về đối nhân xử thế, về danh tiếng,..nói chung là mọi thứ nó biết ở cái tuổi  mười chín non dại . Cuối cùng Hiếu nói một câu:
Làm người sợ thì dễ, để người nể mới khó, mầy cứ nhớ vậy  mà đi.
..Mặt trời ngã về chiều, quả không sai…

     Đúng 3h chiều, Hiếu có tên di lí lên Chí hòa..
  Hầu như cả phòng tiễn nó, ai cũng quý nó, nhất là đám mồ côi, do Hiếu cân chỉnh lại sinh hoạt khi thằng Lợi đi, Nhọn răm rắp nghe nó à cuộc sống hai ngày tuy ngắn ngủi nhưng với tụi nó – đó là “sống lại”.
  Mầy cứ giữ nếp như qua nay mình sinh hoạt nhé – Hiếu quay lại dặn dò Nhọn.
-                  -    Ừ, tao sẽ làm vậy.
-                         - Sẽ có lúc mầy thấy tao nói đúng, tao chỉ mong khi đó mầy tự hào  là đã làm như   tao nói.
      Hiếu bước ra, trên tay nó chỉ có một bọc nilon, trong đó là 1 quần dài, 1 áo thun, một sơ mi , 1 cái khăn một cây bàn chải đánh răng cụt ngủn (tất cả bàn chải đánh răng khi đưa vào phòng đều bị bẻ bỏ đi phần cán, chỉ còn lại chừng 1 tấc) – nó nghe Lợi nói do tù nhân hơ lửa mài nhọn và đâm nhau bằng bàn chải nên đâu cũng làm vậy. Hiếu không tin nhưng rồi nó cũng chứng kiến hai lần tù nhân dùng cách đó đâm nhau. Nó nghe lời thằng Lợi, …không đem theo nhiều đồ, lên trên đó cũng bị lấy hết thôi nếu không có Anh em chiến hữu – Lợi dặn nó trước khi đi.
   Đi chung chuyến với Hiếu chỉ có bốn người, nó nữa là năm. Nó được dẫn ra phòng hôm trước…
   Ngồi khoảng 5 phút nơi hành lang cùng bốn người kia thì có hai cảnh vệ mang lon Hạ sĩ, trên vai mỗi người là một cây AK bá xếp..đi vào.
 Họ kí giấy, làm thủ tục xong thì quay ra, một trong hai người cầm theo 2 cái còng tay, ..cứ hai người bị còng lại chung với nhau.
Năm phạm nhân được dắt đi dọc theo hành lang, đến cuối hành lang đã có một chiếc xe bít bùng mở cửa sau chờ sẳn, vừa bước hết bậc thang là cũng vừa đến bậc bước lên xe. Hiếu chỉ kịp nhìn thấy ánh nắng chiều héo hắt rọi qua tán cây,..nó bước lên xe mà trên vai còn vương chút nắng khi nó quay lại nhìn..
   Vừa ngồi vào băng ghế, lập tức có một thằng trật tự khác leo lên, trên tay cầm mấy cái “móng bò” – là loại thép đường kính 12mm được bẻ thành hình chữ U rồi bẻ hai đầu chữ U thành một vòng tròn…thằng trật tự  ngồi xuống, nó cầm một cái cùm chụp vào ống chân Hiếu, một thằng khác ở dưới dùng một thanh thép dài chọt xuyên qua hai cái lổ cùm..cứ thế với mấy thằng đi chung nó.
  Một trong hai người cảnh vệ đến kiểm tra cùm xong liền đóng lớp cửa khung sắt ngăn cách tụi nó với bên ngoài…rồi hai người cảnh vệ khi nãy leo lên ngồi phía sau, đóng cửa.
Vậy là ngồi chung tụi mình nhưng cách bởi một song  sắt – Hiếu nghĩ.
Xe từ từ lăn bánh,..

    Thỉnh thoảng chắc qua ngã tư có chốt giao thông nên tài xế xe hụ còi inh ỏi…
Thằng ngồi chung Hiếu chợt nói:
   - Tụi mình là xếp, có xe dọn đường đưa đón, sướng thật.
Ừ, sướng thật – Hiếu chợt buộc miệng  làm cả nhóm phạm nhân phì cười.
xe chạy khoảng gần một giờ, Hiếu quay sang  thằng khi nãy:
-                    -   Mầy có biết còn bao xa không?
-                    -     Đến rồi, vài phút thôi, tao đi xe nầy vài lần rồi, hihi.
Hiếu lấy làm lạ,..nó ở tù sao vui vậy nhỉ?!
  Chợt xe dừng hẳn, cửa mở, hai người cảnh vệ leo xuống đi vào cổng. Hiếu ngồi ở ngòai nên nó quan sát thấy…
Trước mặt nó là một cánh cổng rất to, màu xanh sẫm, phía trên là vòng cung, vách dầy chắc cũng hơn nửa mét – Hiếu nhẩm.
  Bên phải là một lô cốt cao, có 4 người bận quân phục đang ngồi…rồi hai cảnh vệ lại leo lên xe nhưng không đóng cửa, xe cứ vậy chạy vào cổng. khi xe chạy qua cổng, Hiếu thở dài…
Vậy là mình đã vào Chí Hòa.
còn tiếp...
myhoanmy 2h20, 04/07/2013