Thứ Hai, 29 tháng 7, 2013

Hồi kí một cuộc đời 20.Chương V, Phần 4..tử tù

Một góc nơi chôn tử tù.

  Chương V, phần 4: Tình cảm song song Thi hành án tử

  Hiếu đang ngồi hướng dẫn Anh Châu chơi đàn thì Hương đến..
-         Anh Hiếu lấy đèn pin, đi tuần với tôi một vòng.
-            -Vâng, cán bộ Hương.
Hiếu loay hoay lục balô…”“lấy đèn Anh to và sáng hơn nè” Anh Châu đến bên kệ tủ cầm đưa nó cây đèn pin..
Hiếu nhìn ra, thấy Hương đứng ngoài hành lang, nó quay sang  Anh Châu:
-            - Em nghe thông tin sáng mai có người ra pháp trường.
-              -Ừ, Anh cũng đoán vậy, ở đây hai năm nay Anh biết, cứ đêm tuần hoặc đông cán bộ là hôm sau có bắn.
-         -Trời đất? Anh nói từ “bắn” nghe lạnh quá.
-              - Em sẽ quen thôi..

 Hiếu khép cửa “vậy mình yên tâm tí, sợ ảnh nghi thôi..” nó tự tin thêm.

   Hương cầm đèn đi trước, Hiếu đi phía sau và giữ một khoảng cách do đang tuần phòng lớn. Nó hồi hộp nhưng rồi cũng bình tĩnh trở lại…Hai người đi một vòng..
Hương dừng nơi cửa sắt khu đặc biệt “Anh cầm đèn đi trước, anh rọi từng phòng, kiểm tra kĩ hai chân họ nhé, xem cùm là chính.
“Ừ” Hiếu đổi cách xưng hô.. “Hương đứng đây chờ nhé”
  Khi bước khỏi cửa sắt, Hiếu không còn suy nghĩ việc gì khác, bản năng công việc làm nó tập trung trở lại..
..Mình phải cẩn thận, họ có mến mình thì họ cũng là tử tù, khi trạng thái bất ổn thì khó lường lắm,..Hiếu săm soi từng đôi chân – những đôi chân một thời oanh liệt vẫn vùng,..“ có lẽ chỉ còn bước thêm đoạn ngắn là đã đến hồi kết” Hiếu nghĩ.

   Theo quy định thì không ai trong  Phạm nhân biết có người ra pháp trường, còn tên tuổi chỉ duy nhất Trưởng trại và Trưởng khu biết. Nhưng có lẽ trực giác của người sắp chết, Hiếu chứng kiến nhiều trường hợp họ biết chắc ngày họ đi trong một đêm..”không lẽ giác quan thứ 6 chỉ phát huy khi hồn vất vưởng?” Hiếu cứ miên man suy nghĩ,..nó xong việc và đến lại cửa sắt mà tâm vẫn còn muôn vàn suy nghĩ..
  
  Mình xuống thang đi anh – Hương nắm tay Hiếu nói nhỏ.

  Một gã thanh niên, vào tù và ức chế tâm lí, thiếu thốn tình cảm, hay nói trắng ra là thiếu sự cân bằng sinh học trong cơ thể…việc gì đến dĩ nhiên sẽ đến và sẽ theo bản năng..
  Xuống đến giữa thang (chiếu nghỉ) lầu 2, Hiếu dừng lại,..Nó cầm cây đèn pin nơi tay Hương bỏ nhẹ xuống nền..Hương đứng bất động…

  Anh ơi, Em không biết làm làm vậy có đúng không..Hương thủ thỉ trong khi hai tay choàng lên cổ Hiếu..
-              - Em đừng nghĩ đúng sai việc này, quan trọng là em có muốn làm không? Và Anh có đáng được không..
-             - Em,..Anh  xứng  đáng,..Anh xứng đáng lắm,..Anh…Hương không còn cơ hội nói nữa…Hiếu đã chủ động…
Thờ gian trôi qua…
Mình xuống đi em, lâu Anh Châu nghi đó.
Dạ, mình xuống…
    Hương  vẫn còn luyến tiếc phút giây này, cô dùng hai tay ôm ngang Hiếu và lò dò cước đi…Hiếu bị ôm chặt nên nó đành bước thật chậm xuống thang để giữ thăng bằng.
    Đến lầu 1, rẽ trái là qua phòng trật tự..Hương dừng lại…
Anh hôn em đi,..
-Ừ thì hôn.
-Em không muốn đi.
Hiếu không dám gỡ tay Hương ra,..nó xoay Hương vào vách rồi hôn tạm biệt…nhưng khi tiếp xúc với nhau…mãnh thú trong người nó trỗi dậy, và…
Hiếu, ..
Hiếu bật dậy ngay theo thói quen.
-Ra phụ áp giải phạm đi ..
-Dạ, Hiếu vội bận áo, vừa đi vừa cài nút.
  Người gọi nó là cán bộ Châu(cũng trùng tên Anh Châu) – cán bộ Châu là thiếu úy, làm việc trong trại hơn 7 năm và mang lon thiếu úy 12 năm rồi.
   
    Sau này nghe cán bộ Châu tâm sự, Hiếu mới hiểu…Cán bộ Châu chính là cán bộ Nam thương nó nhất(90% cán Bộ nơi đây là người Bắc), Ông nhiều lần đỡ cho nó và lơ cho Hiếu chuyển đồ dùm các phòng hay biệt giam,..Hiếu cũng luôn ưu tiên cho Ông mọi thứ ..Nói chung, dám làm không dám đỡ thì nhiều, riêng cán bộ Châu lá dám làm dám đỡ nên Hiếu rất trọng ông.
    Hiếu theo cán bộ Châu xuống trệt, trước văn phòng có 4 cán bộ khu và trưởng khu, chếch góc vách hông VP có một cánh cửa sắt mà chưa khi nào Hiếu thấy mở,..
Trưởng khu đến dùng chìa khóa ông đem theo trong người ra mở..”thì ra, có lẽ là cửa đặc biệt” ..không sai.
   Cửa vừa mở, Hiếu thấy một xe bít bùng đã đậu sẳn,..

    Bốn cán bộ lên lầu, Hiếu đi theo,khi chuẩn bị lên thang, Hiếu chợt thấy Hoa bưng một mâm thức ăn vào văn phòng..nó gật đầu chào khi Hoa nhìn nó.,.nó quan sát thấy một cán bộ nào cũng có mang súng, roi điện…

  Đến cửa phòng biệt giam số 3, Hiếu hiểu ngay ai đi..
   Phúc đầu lâu – biệt hiệu giang hồ tặng cho anh ta là đúng, sau lưng anh ta có một hình đầu lâu choáng hết lưng, hai xương chéo vắt qua vai, nhìn rất hung bạo..Anh ta phạm tội cướp, giết hai mạng người. Phúc đầu lâu nhỏ con, trắng trẽo, gương mặt hiền nhưng lạnh lùng, chỉ có đôi mắt là hiện rõ gân máu, chứng tỏ người hung bạo..
  Cán bộ đích thân lấy còng tay khóa tay Phúc rồi mới tháo cùm, dắt xuống trệt,..Hiếu chỉ có bổn phận cầm đèn pin phòng hờ vì toàn bộ đèn khu đặc biệt đã được bật hết.

   Khi ra hành lang, Phúc quay mặt ra hướng thanh kiếm và la to..
Anh em ở lại mạnh giỏi..mình đi trước nhe..
 Hiếu nghe mà sởn da gà.. “họ làm như đi trường vậy”..ai mà dám ừ câu đó?!! ấy vậy mà có vài người ừ mới sợ chứ..
  Có những phạm nhân khi biết bị đem đi tử  hình không  xỉu thì cũng đi không nổi, cán bộ phải dìu đi ..nhưng có một số(hầu hết) rất bình tĩnh, cứ như đang đi ra gặp người nhà đến thăm nuôi vậy..
Xuống văn phòng, Phúc được đưa vào trong..
“Anh ở ngoài này, khi nào phạm lên xe thì phụ Hoa dọn dẹp” Hương nói…
Hương đến đưa Hiếu cây đèn pin, nhìn mọi người đứng xa và không chú ý..Hương nói khẽ:
-Tí xong việc em xin về trước, em mệt quá, mỏi nhừ tay chân,..mình gặp sau..
-Ừ..
-Anh nhớ tranh thủ ngủ thêm tí nhe..
“Nhưng xong việc cũng gần 5h, ngủ gì nữa”,..Hiếu lại lầm bầm..
--
  Hiếu nhìn quanh, nó thấy Hoa đang đứng sát kho, gần chân thang, Hoa ngoắt nó..
“Anh đứng đây với Hoa, đừng đi linh tinh” Hoa nắm tay Hiếu kéo sát cửa, miệng nói nhỏ.
Hiếu quan sát…
Một cán bộ đại Diện Viện kiểm sát cầm tờ giấy..
…. đọc  tên, tội, ..ngày xử sơ thầm, phúc thẩm, ngày chống án, Chủ tịch bác đơn xin tha tội chết,.,..rồi đưa cho cán bộ Châu đem đến, Phúc tay bị còng, cầm viết bằng hai tay kí…
Rồi mọi người đứng chung quanh, để mân thức ăn cho Phúc, kế bên là một tờ giấy, cây viết …
Anh viết thư cho gia đình thì viết đi, ghi rõ người nhận, địa chỉ,..
-Tôi “mồ côi”. Phúc nói.
-Vậy Anh ăn đi..
  Trên mâm là một cái bánh bao, chén xôi, miếng thịt gà, trên bàn Hiếu thấy chai nhựa chắc đựng nước ngọt, hai điếu thuốc…
Phúc ăn từ tốn nhưng rất ít, anh ta cầm điếu thuốc, Cán bộ Châu đến mồi lửa,..
Phúc có lẽ cố kéo dài thời gian quý báu trên cõi trần. Nhưng vẫn có quy định hẳn hoi thời gian cho việc này..
-Mời Anh đứng dậy, ra xe..
  Có lẽ lúc này , khi gần kề cái chết, Phúc mới biết quý mạng sống, Anh ta đứng dậy khó khăn, cán bộ Châu cùng một cảnh vệ phải dìu ra xe…Hiếu nhìn theo ..
   Bên ngoài có bốn cảnh vệ mang AK đứng hai bên thùng xe, Phúc được đưa lên xe, trong xe có sẳn hệ thống cùm chân giống như khi Hiếu bị đưa lên Chí hòa…một lớp cửa sắt cách cửa sau xe gần 1m được đóng lại, bốn anh cảnh vệ leo lên và đóng nốt cánh cửa ngoài, xem nhưng họ và tử tù ngồi chung, chỉ cách nhau cánh cửa sắt…
Xe chầm chậm lăn bánh như luyến tiếc một cuộc đời – một cuộc đời vì lí do gì đó đã mang tội và phải trả giá..
..
“Anh Hiếu nè…” Hoa vừa gom đồ thừa thải trên bàn vừa nói.
-gì vậy chị?
Hôm rồi Hoa có tiếp xúc Mẹ và em Hiếu…
-Hiếu có nghe cán bộ Hương nói, định cảm ơn Chị..nay mới có dịp..
-Không cần đâu,..mà Hoa thấy Mẹ Hiếu trông hiền lắm, Bà đẹp lão lắm..
-Mới 50 tuổi mà “lão: gỉ? Hiếu đùa.
-Mẹ đẹp thật đó, em gái thì sánh sủa, dễ thương.
-Cám ơn chị.
Hoa nhờ Hiếu quét dùm sàn nhà…sau này Hiếu biết Hoa cố tình nhờ để có dịp nói chuyện, vì không thì Hiếu phải về phòng..
-Hoa có may và thiêu một cái áo gối, Hoa tặng Anh Hiếu..
  Hiếu giật mình.. “gì nữa đây?” nó thầm nhủ “ sao lại tặng nhỉ?!”
      - Hiếu không dám nhận,.
-Cứ nhận, Hoa tặng rồi,..nhưng Hoa muốn Hiếu giữ, sau này về đời hãy dùng, dùng trong này mau hư và lạc mất…đợt thăm nuôi tới Hoa sẽ đưa, Hiếu gửi Mẹ đem về nhé?
-Ừ, cám ơn Chị Hoa.
-Gọi Hoa được rồi.
-Ừ thì…cám ơn Hoa.

     Hiếu bê mân, Hoa cầm chổi, cả hai vòng ra hồ nước  để rửa đồ…
-Anh Hiếu rửa dùm., Hoa vào bắt ấm nước cho cán bộ rồi ra sau.
…Hoa đi,..Hiếu vừa rửa vừa…lo.. “có khi nào Hoa thương mình?”Hiếu chột dạ..
“nè, Anh xem đi”..mãi suy nghĩ, Hoa đứng kế bên Hiếu không hay..
Hoa ngồi kế bên Hiếu giả như phụ rửa mâm,..cô xòe hai bàn tay, ..Hiếu thấy một cái áo gối rất đẹp…màu trắng, viền không phải ren mà cũng là vải trắng nhưng được may chặn giả ren, thiêu hai con Rồng đỏ chạy dọc hết chiều dài áo gối..mặt gối trắng tinh, Hiếu tinh ý thấy góc áo gối có thiêu hai chữ “HM”..nó chợt chạnh lòng..”chắc đúng rồi”..Hiếu phân vân “Hoa thương mình rồi”…
-Hoa làm cả tuần đó Anh…giờ Hoa giặt, ủi rồi cất, hôm nào thăm nuôi Hoa đưa Anh Hiếu nhe..
-ừ …
    Hiếu ừ nhưng tâm trạng bắt đầu…suy nghĩ…nó không biết phải làm sao ..Nó lo Hương mà biết thì khổ cho Hoa vì dù sao thế đứng cán bộ sẽ khác, nếu Hương mà ghen tuông, dành Hiếu thì xem như đời Hoa bế mạc..
Hết phần 4…