Chủ Nhật, 18 tháng 8, 2013

Hồi kí một cuộc đời 23, Chương VI, phần 1

Chương VI, phần 1: Bạo loạn Bố lá…

    Xe chạy chầm chậm qua Cổng,..Hiếu nhìn lại, nó thấy một cảnh vệ lôi cửa đóng vào,.đó chỉ là 4 thanh tầm vông bọc quanh mảnh lưới P40,..họ chỉ làm cho có…
Xe dừng hẳn,..cửa mở..
 “Xuống nhanh” Một vị sĩ quan mang lon trung  úy hét to…Hiếu cùng nhóm đi chung vội ôm đổ nhảy xuống xe. Hiếu chưa kịp quan sát thì có hai Trật tự đi lại..
 -Tất cả xếp hai hàng dọc,.đi thẳng theo tôi – tiếng một thằng trật tự hét to
“thằng này chắc nghĩ tụi này điếc” Thằng đi chung Hiếu khi nãy báo đến Bố lá lầm bầm..
Hiếu Xách hai túi đồ đi vào..nó có thời gian quan sát…
Trại rất rộng (mà sau này Hiếu biết đây chỉ là chổ sinh hoạt, còn nơi làm việc, đồng rẫy,..nữa).. phía trước mặt là một dãy  nhà cấp4  nhưng sạch sẽ, trên nóc có cắm lá cờ đỏ sao vàng, hai bên là hai khoảng trống lớn làm đường đi, trước dãy  nhà là một khoảng sân rất rộng, đủ cho vài nghìn người đứng.
Hiếu phóng tầm mắt ra xa…cứ cách một khoảng trống nó thấy một dãy nhà cấp 4 to đùng và dài (cũng cỡ 6m x 12m đến14m). Sau này Hiếu biết đó là các dãy nhà cho Phạm nhân ngủ nghỉ sau giờ làm việc..và được gọi là Sam.
“Đứng lại” Thằng trật tự khi nãy lại  la to…Hiếu đang mải nhìn nên giật mình, đụng đầu vào thằng đi trước..
-Xin lỗi bạn nhe.
Thằng đi trước Hiếu quay lại định cự, nó nhìn thấy Hiếu nên khựng:
-Không sao, không có gì đâu.
Một nhóm Cán bộ quản giáo bước ra. Viên đại úy mà khi đần gần, Hiếu thấy bảng tên “Thịnh” lên tiếng:
-Các anh tự giác, ai xăm mình bước qua bên trái Tôi, ngồi vào chổ chỉ định, ai không xăm mình qua bên phải…
Hiếu chột dạ…mình sai lần rồi, phải chi đừng xăm mình, mình nghĩ nhóm không xăm mình sẽ được ưu tiên thôi..và nó nghĩ không sai…
Sau khi ổn định chổ, cán bộ Thịnh đứng phát biểu:
Các anh hiện đã là thành viên của trại giam Bố lá, mọi sinh hoạt, học tập và nghỉ ngơi phải tuân thủ theo quy định ở đây. Tôi không cần biết các Anh bên ngoài làm gì, vào đây tấc cả các Anh như nhau, không phân biệt..
“Vậy mà bào xăm mình ngồi riêng” Hiếu tự nhiên nhủ thầm.
…Các Anh có 3 ngày “nghỉ ngơi”, chủ yếu học nội quy trại, các cách thức sinh hoạt, giờ giấc,..sau đó Chúng tôi sẽ bố trí các Anh về các Đội lao động trực tiếp.
Ông ta còn thuyết cả hơn 30 phút, nhưng Hiếu chẳng nhớ gì do nó bận nhìn ngó, quan sát cảnh vật và mọi người..

  ,,..Ở đây trang phục cũng đồng màu nhưng màu xanh nhạt hơn..nó thấy có một số bận trang phục xanh sậm tí ,..nhưng nói chung, nhìn là biết ngay trang phục phạm nhân. ..xa tít các góc rào, cứ cách chừng 500m là có một chòi canh, trên đó luôn có một khẩu AK hoặc CKC ló lên, còn cảnh vệ thì cứ cúi đọc sách, thỉnh thoảng ngước lên nhìn chung quanh, rồi lại đọc,…
  Hàng rào là lưới kẽm gai cuộn tròn có hai lớp, giữa hai lớp chính là lối đi của những cảnh vệ tuần đêm…
“Hiếu quay lại thực tại,..nó thấy một thằng trật tự cao dong dỏng, bận pajama xanh(là loại trang phục dành cho dạng “có số má” ở đây) đến chổ một thằng ở đầu hàng, nó khum xuống hỏi thằng đang ngồi đầu hàng gì đó…thằng kia quay xuống nhìn dáo dác,..và vội và chỉ thẳng vào Hiếu…
Thằng trật tự đến gần Hiếu,..Hiếu không sợ nhưng theo bản năng, nó vội ngồi chồm hổm ngay..
-Mầy là em út Ba giá?
Hiếu thở phào:
-Ừ.
-Tí khi cán bộ bảo lên từng người, mầy để lại 1 giỏ ở đây, Anh sẽ cho thằng ngồi sau không có đồ đạc gì cầm xem như của nó. ..rồi thằng trật tự đổi cách xưng hô:
- Em cứ yên tâm, khi vào Sam xong Anh chuyển cho em, sau này có gì không hiểu cứ hỏi Anh nhe..
-Ừ, em hiểu.
   
   Hiếu cũng từng nghe Anh ba giá kể nhiều, nó biết nếu nó xách hai giỏ thì sẽ bị cán bộ cho là “Đại bàng” Chí hòa,..sẽ bị soi kĩ lắm…
Sau khi được xét người, xét đồ đạc xong, Hiếu cùng nhóm được đưa chung vào một Sam – là Sam cho Tân binh học nội quy…
Anh Thụy(người trật tự giúp nó) là “trật tự Văn hóa”, chuyên hướng dẫn Phạm mới vào học nội quy, không thì làm linh tinh trong hội trường…công việc của trật tự văn hóa sướng nhất. Anh ta dẩn đường cho nhóm mới lên trại,..đến cửa Sam, Hiếu thấy có sẳn một thùng phuy nhựa chứa quần áo..cứ Anh Thụy gọi tên ai là người đó đi đến lấy 1 bộ đồ trại và vào phòng…

Anh Thụy bước vào:
-Các Anh tạm bận đồ này và cứ bước ra cửa phải bận nhé, sau này khi xếp Đội rồi thì được phát hai bộ khác có kí hiệu của Đội..
Hiếu lại quan sát…
  Sam có nền xi măng, dọc hai bên là hai bệ cao hơn nền khoảng 15cm, chính giữa là lối đi rộng h ơn 1m5, có gác gỗ cao qua đầu, như vậy là nhóm ngủ bên trên và nhóm bên dưới, một Sam sắp xếp vậy có thể chứa hơn trăm người..
Là môi trường lao động nên chế độ ăn cũng tốt hơn. Phần cơm là hai chén lỡ (loại chén này cứ hai chén tương đương 4 chén ở Chí hòa., có canh, thức ăn thì tự túc do việc thăm nuôi ở đây cũng thường xuyên,..

   Ba ngày Hiếu và nhóm tân binh chỉ ăn rồi học nội quy, ..đến đêm thứ 3 tụi nó được cho đi xem phim…
Nơi chiếu phim là một Sam không có gác gỗ và rộng hơn Sam phạm nhân ngủ nghỉ nhiều. Thằng Thụy trổ tài cố vấn với Hiếu:
-Theo thông lệ, cứ một tháng được xem phim hai lần, một lần 1h45 phút và một lần hai Sam đi xem, và cứ thế xoay tua..tính ra ở Bố lá có hơn 7nghìn người .
“Anh giao thằng Phúc theo em, nó kinh nghiệm do lão làng, có gì nó sẽ hướng dẫn em” Anh thụy hôm đầu đã dắt một thằng đến nói với Hiếu.
“thằng này có vẻ lanh lẹ” Hiếu nghĩ” “tốt cho mình rồi”…
-Anh Hiếu ơi..
-Gì vậy Phúc?
-Tí xem phim, Anh đừng ngồi gần cửa, cứ đi theo em vào sát bên trong , gần   màn hình nhe.
-Ừ,..
   Hiếu không hỏi gì thêm, nó biết Phúc dặn dò là không sai cho mình – Hiếu tin Anh Thụy đúng khi chọn Phúc theo nó.
   
  "Anh Hiếu ngồi đây đi" -Phúc nắm tay Hiếu và chỉ vào một góc" - em ngồi ngoài"..
 Hiếu ngồi sát màn hình, lưng dựa vách, nhưng nó không quan tâm lắm bộ phim vì tất cả phim đều chọn lọc, nó xem tí là thấy chán,..Hiếu xoay người nhìn qua ô cửa sổ…
Lần đầu tiên sau hai năm, Hiếu được thoải mái tản bộ trên một con đường đúng nghĩa – đường sỏi đỏ. Ở Chí khi làm trật tự cũng được đi nhưng tất cả đều là sàn bê tông hoặc nền xi măng..Cảnh đêm và gió lành lạnh của những ngày đầu năm mới làm biết bao nhiêu kỉ niệm ùa về trong trí nó, Hiếu hít một hơi thật sâu, cố tận hưởng hương gió mát ban đêm nơi vùng đất đỏ này..vậy là đã hai cái tết trong tù…
Hiếu nhớ nhà à?
Tiếng Chị Hạnh ngay sau lưng làm Hiếu giật mình..
-Dạ đâu có, Em ngồi nhìn biển thôi.
-Chà, đa cảm nhỉ..à, khi nào Em nhập học lại?
-Hai tuần nữa Chị ạ, lẽ ra em về rồi, nhưng Chú bảo ở đây làm phụ Chú một tuần, Chú trả tiền cao nên em ở lại..đi biển về em oải lắm rồi, nhưng sẳn dịp ở lại Vũng tàu cho biết cũng vui mà …
Chị Hạnh chính là Vợ Anh Thảo – là Quản lí kho cảng. Hiếu ở lại để phụ lắp vách và lợp lại kho số 23 cho Chú do Chú nhận thầu..
Nhà Anh Thảo ở sát chân Đài liệt sĩ Bãi sau Vũng tàu, Chú xin ảnh cho Hiếu ở ké vì Hiếu chưa có CMND nên không ngủ lại trong kho với Chú được.
Chị Hạnh mến Hiếu lắm, Chị nói Anh Thảo cho Hiếu ăn chung cho vui vì hai vợ chồng không có con cái..Ảnh cũng đồng ý,..
Anh thảo là người đa tài nhưng chỉ có cái tội là nhậu nhiều..- Chị Hạnh vừa lặt rau vừa nói..
-Sao Chị không để đó sáng làm.
-Mai Chị đi về bên Mẹ thăm bệnh, sáng nấu sớm để ảnh ăn đi làm.
-Em thấy Anh Thào có cây đàn…
-Ừ, ảnh hay đàn, hát cũng hay lắm..
-Em mượn tí được không Chị?
Hiếu rải dây,..âm thanh của 6 dây kim loại thánh thót trong đêm đồi cao, tiếng đàn réo rắt xuyên đêm..
…Anh chỉ là người điên, trong vườn hoa tình ái,…
Chị Hạnh dừng tay, ngồi nhìn ra Biển. Từ trên đồi nhìn ra rất xa, cuối tầm mắt vẫn thấy lóng lánh ánh bạc khi Biển tung sóng…Chị bất giác thở dài..
“Thằng bé này có giọng hát buồn quá” -Chị nhìn Hiếu với ánh mắt pha chút thương cảm,..

  Rầm…

  Tếng động làm hiếu bừng tỉnh, nó quay lại…
       Một cảnh hỗn loạn trước mắt nó, hình như là hai nhóm đang thanh toán nhau..
Một bàn tay vịn vai Hiếu và chồm ra trước – Hiếu chưa kịp phản xạ gì..nhưng rồi Hiếu nhận ra thằng Phúc..Phúc chồm ra ngồi chắn trước Hiếu như che cho Hiếu mặc dù tướng nó nhỏ xíu như cây tăm , đúng là ân nghĩa giang hồ thì có gì đó rất đặc biệt, kiểu như Anh cho tôi 1, tôi trả Anh 3 vậy...Thằng Phúc chính là đệ tử Anh  Thụy – một dạng được “cứu mạng” nên Hiếu tin là nếu có ai đó tấn công mình, thằng Phúc sẽ lấy mạng đỡ..nhưng thói đời nhiều lúc kì cục – sau này lại là chính Hiếu chăm sóc cho thằng Phúc, và cũng chính Hiếu là người cùng hai chiến hữu chôn cất Phúc ở K7 khi Phúc tử nạn trên đó..(chuyện này sẽ nói sau,..)

   Hai nhóm gần như là hơn 2 phần 3 số người đi xem phim đang đánh nhau, Hiếu tuy cũng bạo dạn nhưng nhìn cảnh đó nó cũng thấy lạnh người… “Vậy là thằng Phúc biết trước nhưng dấu mình” -Hiếu tự nhiên thấy khó chịu khi không biết trước việc mà lính mình biết…
Tiếng Phúc khẽ nói:
-Anh cứ ngồi im, kệ họ, cán bộ không vào đâu, xong họ mới vào.Anh đừng giận em, tại luât giang hồ thôi, em hkông thể cho Anh biết vì không dính dáng gì Anh.
Bốn đèn pha trong phòng được bật sáng, rồi một tiếng súng chỉ thiên…
Hiếu nhìn thấy hơn chục người bê bết máu đang ngồi xổm, hai tay chấp sau ót..
Tất cả lập tức được nhóm cảnh vệ (đây là nhóm Bộ đội mới nhập ngũ) dẫn giải họ vào Biệt giam..nói về Biệt giam Trại Bố lá, Hiếu cũng “vinh dự” một lần ngồi..và đó là một ác mộng thật sự, gấp 10 lần Chí Hòa…

Hết phần 1…

Thứ Sáu, 9 tháng 8, 2013

Hồi kí một cuộc đời 22, Chương V, Phần 6: Trả ân tình mang họa.




Chương V, phần 6: Trả ân tình mang họa.
“Em đừng suy nghĩ nhiều” Châu ngồi, dùng khăn lau thùng đàn “Em đâu có lỗi trong chuyện này”..
Hiếu vẫn nằm gác tay lên trán, chẳng buồn nói…
Châu cầm cây đàn để trên bụng Hiếu:
-Còn hơn tháng nữa Anh về rồi, Anh mua luôn cây đàn này của tụi nó để tặng em đó.
Hiểu uể oải ngồi dậy…
-Em cảm ơn Anh, ..
-Anh nghe cán bộ Hương nói Hoa tuần sau đi Bố lá rồi…
Châu chợt im bặt, ..cán bộ Hương đang đứng ngay cửa khi nào nó không biết…
Hiếu thì vô tư nói vì nó đang ngồi quay lưng ra cửa..
-Hoa cũng còn hơn 9 tháng, chắc cũng không đến nỗi vất vả, Em chỉ buồn là Hoa không phải vì bản thân mà vi phạm, cũng vì Chú của cô ấy, người sống vì người khác đúng là họa đầy phúc vơi…
Châu sợ Hiếu nói nữa sẽ vô tình nói điều khó nghe, anh em cũng gần nhau lâu, Châu hiểu tính Hiếu phần nào..nó đứng dậy, nắm tay Hiếu..
-Thôi, mình xuống đánh bóng chuyền đi Hiếu, rồi đi tắm..
Cán bộ Hương dùng chùm chìa khóa gõ vào cánh cửa sắt làm Hiếu giật mình:
-Anh Hiếu di kiểm tra với Tôi 1 vòng…
Châu lẳng lặng đi xuống gác, ..
Cả hai người đi kiểm tra gần hết 3 gác, qua cả khu đặc biệt, kẻ trước người sau, không ai nói tiếng nào…cảm giác ngột ngạt làm Hiếu khó chịu..
“Em đừng trách Anh” vừa vòng qua góc thang nơi khuất, Hiếu nắm tay Hương lại “Anh chỉ trả ơn chị Hoa thôi”.
Hương có lẽ dồn nén sự tức giận và bức xúc qua nay, cô dùng hết sức vả vào mặt Hiếu… “bốp”…rồi dựa lưng vào tường khóc tấm tức.
Hiếu bất ngờ, tuy có thể tránh  được,..nhưng nó vẫn đứng bất động cho Hương đánh nó.
-Anh thật sự biết làm vậy là vi phạm, nhưng nếu không giúp chị Hoa, Anh áy náy lắm..
“Em ghét Anh, ghét Anh lắm” Hương vừa nói vừa dùng hai tay đánh vào ngực Hiếu, rồi có lẽ không còn sức lực, Cô gục vào người Hiếu.
-Mai em chuyển công tác rồi Anh có biết không? Và Anh có biết em sẽ buồn lắm không?
Hiếu ngỡ ngàng…
-Ba và Chú muốn em làm chổ tốt từ lâu, họ nhân cơ hội này muốn em đi, vì giúp Anh thoát nạn, Em chấp nhận đó Anh ơi…Hương lại khóc.
-Em sẽ khó mà gặp được Anh vì em qua Tân bình làm việc,..sau  này về Anh có tìm Em không?
Hiếu im lặng, nó đã suy nghĩ đêm qua, biết rằng giữa nó và Hương có một khoảng cách rất lớn, tình cảm của Hương không thể khỏa lấp khoảng cách đó ..Một Đảng viên tương lai – một thằng tù tội, có tiền án..nhưng mình mà nói ra thì tàn nhẫn quá. Hiếu cứ bập bẹ như đứa trẻ…
-Anh,..Anh nhớ, Anh sẽ tìm em…
Hương choàng tay ôm cổ nó mà hôn..
-Anh hứa đó nhe, em đọc địa chỉ chổ làm, Anh nhớ chứ đừng ghi, nếu có đổi chổ em sẽ tìm cách liên lạc với Anh, em biết địa chỉ nhà Anh…
…Một kỉ niệm đẹp trước khi chia tay, và trong niềm đam mê,..cả hai đâu biết – đây là lần gặp cuối cùng của họ…
-Hiếu…
Chị trật tự mới thay thế vị trí của Hoa gọi nhỏ Hiếu khi nó đang rửa xe cho cán bộ cạnh hồ nước.
-Dạ.
-Hoa nhắn Chị, nói em nếu được, nay hoặc mai tìm cách ghé biệt giam Hoa có vài lời muốn nói.
Hiếu im lặng…lên khu biệt giam nữ rất nguy hiểm,..các khu biệt giam Nam có hai lối đi, nếu cán bộ lên thang này, mình có thể vòng lên gác trên, đi nhanh theo hành lang qua thang kia xuống vẫn tránh được, còn biệt giam nữ chỉ có một lối thoát, cán bộ mà lên là xem như xong, bít cửa ra.
-Em có nghe Chị nói không?
-Dạ có, Chị nhắn dùm Hoa em không hứa, nếu được Em sẽ gặp ngay khi có dịp, trước khi Hoa đi trường.
Chiều đó Hiếu lấy cớ nhức đầu nên không theo Anh Châu chơi bóng, nó lấy ghế bố ra ngồi hành lang..
Cán bộ Châu lên rủ nó đi tuần..Hiếu vui vẻ ra mặt.  “cán bộ Châu trực, may quá, mình có cơ hội rồi” Hiếu nghĩ..
Sau khi tuần xong, cán Bộ Châu đưa Hiếu tờ báo:
Anh ngồi đây chơi, Tôi ra căn tin mua thuốc…Hiếu hiểu ý, nó vội móc ra 5 nghìn:
-Cán bộ mua dùm em gói thuốc luôn nhe, dư cán bộ mua gì thì mua.
Đó là cách  nó đưa tiền cán bộ mua thuốc khéo léo, vì gói thuốc có 1nghìn hai trăm thôi…
Hiếu chợt nhớ, vội quay ra định hỏi ..cán bộ Châu đã xuống giữa thang nên nó im  luôn, và đó là sai lầm của nó, nếu nó hỏi, có khi nó sẽ cân nhắc lại…
Hiếu chờ thêm 5 phút, sau đó nó cầm theo một bịch chà bông, 1 bịch bông gòn, một tờ báo, 1 bịch kẹo,..mấy thứ này nó đã chuẩn bị sẳn từ trưa,..vội chạy lên gác 4,đến khu vực biệt giam nữ..
“Hoa ơi” Hiếu vừa gõ nhẹ cánh cửa vừa gọi..
Hoa nghe rồi, Hoa mong gặp Hiếu lắm…
Hiếu bật chốt ô gió nhìn vào,nó thấy có hai Nữ,Hoa đứng dậy,..Hiếu ngượng ngùng vì trên người Hoa chỉ bận đồ lót..có lẽ Hoa cố ý đứng nhanh để che cho cô kia…
-Có gì mà ngại – Hoa nói, nóng quá Hiếu à, phải vậy thôi…
Hai người trao đổi qua lại,..Hiếu vừa nói vừa đưa từ từ từng  món qua ô gió cho Hoa, .
Chợt có tiếng chìa khóa lẻng xẻng, Hiếu giật mình quay lại…không kịp rồi.
Cán bộ Đông đứng lù lù trước mặt nó…
Tiếng chân  người, tiếng nồi khua làm Hiếu tỉnh giấc,..rồi tiếng khóa lách cách mở..
-Anh Hiếu, phòng 8 gửi quà cho Anh..
Hiếu chẳng thèm quan tâm, nó nằm im.
-Anh Hiếu.
-Nghe rồi, để đó đi, cám ơn em, gửi lời cám ơn P.8 dùm Anh…
…Hiếu giận mình vô ý, phải chi  hỏi cán bộ Châu, biết cán bộ Đông trực nó sẽ không đi..vì đó là cán bộ nó ghét nhất và chính ông ấy cũng ghét nó nhất, trước nhờ Hương và cán bộ Châu bênh vực nên mới ổn, nó luôn bị cán bộ Đông bắt chẹt….
Sau khi lập biên bản, Hiếu lập tức bị đưa ngay vào biệt giam, lệnh cùm 14 ngày..cũng may nó xưa nay đối xử tốt với bạn tù nên các phòng luôn thay phiên nhau tiếp tế cho nó, và nhờ Anh Châu cũng sắp mãn hạn tù, cán bộ cho thoải mái đi mọi nơi nên ảnh giúp nó rất nhiều…có hôm còn xách cả bình 5lít nước và cho nó “tắm”.
Hiếu nằm biệt giam 7 ngày, đến ngày thứ 8, Anh Châu lên nói nó:
-Mai có đợt đi Bố, khả năng Em đi vì thường họ bốc thành phần kỉ luật, cộm cán trước…
“anh có chuẩn bị cho em giỏ đồ, thức ăn, quần áo,..khi nào đi Anh xách ra cho em” Anh Châu đốt điếu thuốc đưa Hiếu.
-Anh Châu à, Em không hối hận khi làm việc này, Em vì trả ơn Hoa…
-Anh biết, Em có nghĩa khí lắm, tính cách này của em sau này ở môi trường Lao động sẽ giúp ích cho em đó.
Anh Châu quay xuống, rồi chợt nhớ, quay lại nói nó:
-Hôm qua cán bộ Hương có ghé, cán bộ đã biết em biệt giam nên ghé, bận sơvin và theo cán bộ Thuận lên, Anh có nói chuyện riêng một tí, cán bộ xin Anh cây đàn anh đã tặng em, vì không gặp em được, Anh thay em tặng cán bộ cây đàn rồi…
-Ừ, cũng tốt, ..cũng tốt..Hiếu vừa ngồi xuống vừa  lẩm bẩm như người điên…
Với nó, thời gian bên Hương xem như quãng thời gian nó trên mây, cưỡi gió,..
“đời là thế” Hiếu lại thở dài…nó nhẩm tính..mình ở cũng được gần 27 tháng rồi nếu không giảm án (mà chắc khó vì mình dính trong hồ sơ 3 lệnh biệt giam rồi). Vậy 21 tháng nữa,…còn xa quá..Hiếu lại thở dài.
Không sai, sáng hôm sau đích thân Anh Châu theo cán  bộ lên xả cùm cho nó..cán bộ Dũng đứng đọc biên bản vi phạm và lệnh chuyển “công tác” cho Hiếu…
Đi chung đợt với Hiếu khoảng 35,36 người, tất cả được đẩy lên xe cam nhông có khung chắn bảo vệ.. , lúc này Anh Châu mới đưa nó hai túi đồ và nói:
Hôm qua Anh dấu em một việc, ..chiều hôm em bị cùm, sáng hôm sau Mẹ Em có vào thăm nuôi, Anh nhìn Mẹ em lủi thủi xách giỏ đồ quay ra, Anh muốn rơi nươc mắt. Em hãy cố cải tạo tốt, đừng để Mẹ vất vả như vậy nữa nhe em…
Hiếu nghe rồi nó như bị ù tai,..sao không sớm, không muộn hơn nhiều, sao rơi đúng cách chỉ một đêm vậy? có khi được gặp Mẹ, mình sẽ cân nhác khi có ý làm gì sai qui định trong này,..nhưng thôi, số phận mà, và mình cũng không hối tiếc, chỉ buồn là làm Mẹ vất vả…
Ngồi dựa thành xe suốt quãng đường, nó cứ nghĩ và tưởng tượng cảnh Mẹ nó vào bệnh viện,..rồi qua phòng tài vụ lấy tiền khi tay phải  cầm tờ giấy xác nhận hiến máu, tay trái cầm bịt nilon có một hộp sữa bò,..rồi Mẹ về, ghé chợ mua đồ cho nó, xong về nhà soạn ra và sắp xếp, lấy thêm ít đồ Bà dành dụm sẳn,..Mẹ sẽ nói thế này khi soạn đồ :bao nhiêu đây đâu đủ cho nó ăn vài tháng, nhưng chỉ có vậy  thôi, biết làm sao,..phải chọn thứ nào để lâu mà không hư để nó còn để dành ăn dần…vâng, con sẽ để dành ăn dần, và cứ cắn một miếng thức ăn hay bánh, trái Mẹ đem vào, con sẽ cảm nhận được một lần Mẹ vất vả vì con…
Bỗng xe giảm tốc,…và ngoặt vào một con đường nhỏ, Hiếu giật mình tỉnh lại, nó nhìn ra…
Con đường đất đỏ chạy dài, hai bên là đất trống hoang vu, đường tuy hẹp nhưng rất thẳng, xe lao băng băng,..Nó chăm chú nhìn về phía xa xa, nơi bụi tung mịch mù, chỉ một màu đỏ loang loáng bay lên không trung…
Xe chạy chậm lại,..rồi dừng hẳn, do khuất tầm nhìn phía trước, nó không thấy và không  biết điều gì đang đợi nó..
“Đến Bố lá rồi” tiếng một thằng ngồi đối diện nói nói…

Hết phần 6…

Chủ Nhật, 4 tháng 8, 2013

Hồi kí một cuộc đời 21, Chương V, phần 5: Em xa Anh vì Em yêu Anh…




Chương V, phần 5: Em xa Anh vì Em yêu Anh…

    Hôm nay là ngày 27 tết, ai cũng lăng xăng quà cáp cho cán bộ, Hiếu cũng chuẩn bị sẳn vài thứ cho Hương, cán bộ Châu,..
“Hiếu ơi!” Hoa đứng cạnh cửa sắt ra sân, khẽ gọi “tắm xong vào Hoa nhờ tí nhe?”
-Ừ, tí Hiếu vào..
   Trật tự cũng tắm chung hồ nước của phạm nhân các tầng nhưng đã được súc sạch sau mỗi chiều phạm nhân phòng các lầu tắm xong, Hiếu hay tắm trễ, thường hơn 5h chiều nó mới tắm vì nó hay chơi bóng chuyền,..có khi chơi với cán bộ nhưng hầu hết là nhóm trật tự gác nó chơi với nhóm hậu cần(nhóm lao động bếp). sau khi chơi xong nó không vội tắm, lên  lầu ngồi chơi đàn hoặc xem báo ,..khi mọi người tắm hết nó mới tắm.
Hiếu giúp dùm Hoa một việc – Hoa cắm cúi ủi đồ cho cán bộ nhưng vẫn biết khi Hiếu vào.
-Hoa cứ nói.
-Hoa có một người Chú họ, mới bị đưa vào đây, Chú bị vỡ nợ và Công ty của Chú bị nợ khách hàng,..Chú được xử ở Quận và đưa lên đây đi trường, án là 18 tháng…
- 18 tháng nhanh mà, chắc Chú ở không bao lâu.
-ừ, Chú khi ra Tòa đã ở hơn 9 tháng rồi..còn hơn nửa năm là về, Hoa lo vì Chú tuổi già sức yếu…
-Chú chắc bên khu FG?
-Ừ, khu chờ đi trường.
-Hoa muốn nhắn gì à?
-Hơn thế, muốn gửi Chú vài món đồ dùng vì Thím không đi thăm Chú từ khi Chú bị bắt, Chú án kinh tế nên ở trệt và chung nhóm kinh tế nên Hoa yêm tâm việc bị “chặt chém” đồ.
Hiếu suy nghĩ…Hay là vầy…
Hoa cứ chuẩn bị đồ, chắc chắn 30 tết Hiếu sẽ được phụ làm thịt Heo và cùng cán bộ đem đi bán các khu, lúc đó Hiếu sẽ gửi dùm…
-Hiếu thật tốt..
-Không, mang ơn Hoa lần Hiếu bị kỉ luật, Hiếu giúp lại là bình thường.
Hiếu quay ra…- Hiếu về phòng đây.
..Chờ tí – Hoa khẽ nói.
  Hiếu dừng lại và quay vào,..nó giật mình khi Hoa đã đứng bên nó..Hoa dùng hai tay kéo cổ nó xuống và đặt vào mắt nó một nụ hôn…rồi hôn tiếp vào má nó…
“Hiếu về phòng đi” Hoa đỏ mặt.
Hiếu khựng trong vài giây rồi cũng quay lưng…chào Hoa nhé.
Hiếu và Hoa đâu biết, có một đôi mắt đã vô tình nhìn thấy cảnh đó….
Con bệnh à? Ông Hùng gõ nhẹ cửa phòng.
Hương im lặng không trả lời…
Ông Hùng tằng hắng..Ba vào nhe..
“Ba để con nghỉ thêm tí, không có gì,. con hơi nhức đầu thôi” Hoa nói xong trở mình nằm sấp, dùng hai tay nắm chiếc gối chụp lên ót.
-         Con nghỉ đi, Ba qua xóm tí…
Tại sao ảnh phản bội mình? Tại sao? – Hoa tự hỏi mà ấm ức..ảnh không thương mình, ảnh tệ quá., mình phải làm sao đây?
Rồi Hương ngồi bật dậy, vội vã vệ sinh, thay đồ rồi đi một mạch vào Khu..
Vừa đi, đầu  óc vừa lướt qua đủ thứ… “Hoa tốt với mình, Chị ta nghiêm chỉnh lắm, nhưng sao làm vậy?... rồi nghĩ đến Hiếu: làm căng thì Anh sẽ vất vả, nhưng không nói thì em không cam lòng”..
Chú ơi..Hương gõ cửa phòng Phó trưởng Khu.
Gì vậy con, con vào đi – ông Chiến ngước lên..
   Ông Chiến là em trai của Ba Hương, là sĩ quan mang lon Thiếu tá..Ông mới được điều về hổ trợ khu chờ cấp trên chỉ định Trưởng khu mới do Cựu trưởng khu đã về hưu non.
Hương cúi thưa Chú rồi nói:
-Nhà con bị hư đường dây điện bếp, con muốn nhờ người vào sửa dùm..
-Con qua tổ “Xây dựng&Điện” gặp Chị Hằng nói một tiếng thôi họ cho người qua, có gì mà con lo lắng dữ vậy..
-Dạ không, phiền lắm, con ghét phải ghi sổ dẫn - nhập,.rồi đủ thứ thủ tục…
-Vậy thì sao? Định nhờ Chú làm à? - Ông Chiến mắng yêu.
-Dạ đâu dám..hihi, tại khu mình có phạm nhân lao động tự giác rành điện, hay sửa cho khu, con định nhờ họ qua khỏi mất công..Hương nói xong vội quay mặt chổ khác vì sợ Chú nghi ngờ…
-Vậy con lên bảo họ đi sửa cho con đi, trật tự gác nào con nói cán bộ đang trực gác   là Chú cho phép là được, khỏi giấy tờ,…
-Dạ, cảm ơn Chú, chắc cũng nhanh, chừng tiếng là xong mà…
-Ừ, con đi đi..à, tí về nói Ba tối Chú qua café nhe con.
-Dạ,…Hương vội đi như sợ Chú đổi ý, .. “phải chi mình khi nãy nói sửa lâu tí nhỉ” Hương tiếc rẻ…

…Hiếu xách túi đồ nghề lót tót theo Hương đến nhà…
Đi bộ cũng không xa..Hương chỉ căn nhà nhỏ sơn màu xanh sậm phía trước mặt:
-Ba và em mới vào ở khu tập thể cán bộ, nhà ngoài phía cổng trại Ba đang cho tu sửa.
Hiếu quan sát thấy căn nhà tuy đơn sơ nhưng rất sạch sẽ, gọn gàng, có một gian bếp, phòng khách, hai bức vách nhựa che chắn bếp và giữa hai bức vách nhựa là một khoảng trống, Hiếu thấy dựng cái nệm khá to..góc phải đặt một cái bàn gổ nhỏ..” “chổ Ba Hương ngủ à?” Hiếu hỏi sau khi thấy có thêm một phòng ngủ phía sau…

-Dạ, Ba ngủ đó, Em ngủ trong Phòng…
Hương lấy ổ khóa ra khóa cổng..“Ba thường về trễ nhưng khóa cho chắc ăn, kẹt mình nói phải canh anh Hiếu làm nên khóa cửa”.
Hiếu vừa bỏ bộ đồ nghề xuống ghế…Hương đã ôm chầm nó…
… .
“Mình ra trước ngồi, lỡ Ba về cũng không sao, em muốn hỏi Anh một việc..”-Hương uể oải ngồi dậy, nắm tay Hiếu.
Và Hương hỏi cặn kẽ về nó và Hoa…
Hiếu không phủ nhận Hoa có việc như Hương nói nhưng…
-Anh không hề có ý hay có tình, hôm đó Anh không chủ động và bất ngờ…
-Em tin, lúc mới thấy, em định vào và lập biên bản cho Anh đi luôn, nhưng không biết sao em chỉ biết vào văn phòng mà khóc…
     Tối qua em nằm nhớ Anh, và bình tĩnh suy nghĩ, em nhớ lại cảnh đó và khi đó mới thấy là Anh bị bất ngờ…Anh còn gì dấu em không? Đừng dấu em, em thương và lo cho Anh nhưng em chỉ mong Anh đừng dối em về tình cảm.
Hiếu chột dạ,..nó dồn hàng chục suy nghĩ trong đầu, may sau nó thấy cái gạt tàn trên bàn..
“Ba còn  hút thuốc à?” Hiếu tìm cách hoãn binh.
-Dạ không, Ba nói em mua để đó phòng khi có khách và Chú hay qua, Chú hút nhiều lắm..Ba từ hôm bệnh là bỏ luôn. Anh cũng vậy, em thấy Anh hút thuốc nhưng không bên Anh nên không biết Anh hút nhiều không,..sau này gặp ca em trực, em thấy Anh hút em sẽ giận.
-Ừ, Anh hút ít, ..
-Anh chưa trả lời em…
-Trả lời gì? Anh hứa hút ít mà..
Hương nhéo nó một cái đau điếng…
-Anh thấy ghét, En hỏi Anh còn dấu em gì không?
Hiếu đã có thời gian chuẩn bị..
-Không, Anh hầu như ít gặp Chị Hoa, thỉnh thoảng chào hỏi thôi, chỉ một lần nói lâu hôm tử tù đi do muốn cảm ơn vụ thăm nuôi.
-Anh thề đi..
-Thề gì? Anh nói em không tin, thề vô ích.
-Anh khôn quá – Hương âu yếm nhìn nó…
“Thôi mình về” Hương choàng tay qua ôm hiếu, gục đầu vào vai nó..
-Tối nay Em trực, mình gặp nhau tiếp, đi lâu Chú lo vì em không kí sổ “xuất lao động” đâu (cách nói khi cần đưa lao động tự giác ra làm ngoài vành đai khu).
30 tết…
Hiếu ơi, khi nào Hiếu lấy tiền Hoa gửi cho Chú?
Nói về vụ Chú của Hoa, do có thông tin nội bộ.. Anh Châu nói Hoa  khu FG sắp có đợt chọn lao động tự giác tại khu, ..và giúp  Hoa  liên hệ cán bộ bên đó…nay Hoa gửi tiền mặt  qua cho Chú “làm lễ”..(nói thêm về tiền: ở đây như trại giam quận, chỉ xài phiếu, dùng tiền mặt là sai quy định, dễ bị kỉ luật, và bị hay không do người phát hiện, may mắn gặp cán bộ thương thì đỡ, không thì …đi trường ngay).
-Tí Hiếu sẽ để cái xô đỏ ngay cửa, Hoa đứng đó đợi khi Hiếu vác thịt đến bỏ vào, Hoa bỏ tiền vào xô trước nhe…Hiếu sẽ chuyển khi gặp Chú.
-Cảm ơn Hiếu nhiều, lần này Chú thoát nạn nhờ hiếu đó…
Hiếu vội quay đi, không kịp nói cảm ơn vì nó thoáng thấy bóng Hương ngoài cổng “mình phải giữ,..là giữ cho mình và cả Hoa, Chị ấy tốt bụng, không đáng bị phạt”.
Hiếu ôm một lốc thịt Heo, khệ nệ vác đến chổ cái xô…
“Dừng lại đó” – một tiếng la làm Hiếu giật mình..
Nó ngước mặt nhìn trong khi tay vẫn ôm khối thịt.
Trước mặt nó là cán bộ Đông (người mà nó ghét nhất) đang nhìn cái xô…
Ông ta cúi xuống, thọc tay vào và cầm lên một bọc nilon được cột thun chặt..
Hoa nhận hết,..Cô ấy nói sẽ chuyển cho Chú và sẽ đi theo nhóm bán thịt khu nên dấu vào đó…
Hiếu  thừa biết lí lẽ đó không thuyết phục cán bộ Đông, ông ta dắt Hiếu lên văn phòng và bắt ghi tường trình…
Nhưng rồi không hiểu sao, một lát Ông ta quay và nói:
-Anh về làm việc tiếp đi, tôi tha cho lần này, nhưng không có lần sau đâu nhé…
Hiếu thất thiểu đi…
   Sau này qua Hương, Hiếu biết nhờ Hương lên năn nỉ Chú, Chú rất khó tính và thương cháu nên đành chịu..Hoa thì nhận hết, Hoa nhận và nói Hiếu không hề biết gì…Hiếu vác xô thịt đi mà tâm tư nó dao động,..mình không ngờ Hoa thương mình vậy., Hoa mà chối bay thì mình chết chắc, vả lại khi Hoa bỏ vào đâu ai thấy. Nếu Hoa chờ mình đến mới bỏ thì cán bộ Đông thấy rồi, ông ta không thấy, chỉ phỏng đoán nên mới chặn Hoa…“Ông ta lão luyện thật”-Hiếu nghĩ bụng “ phải cẩn thận với con người này”…

…khi nãy Hương không nói gì Hiếu, nhưng Hiếu thấy trong mắt Hương thoáng nét buồn, thoáng thôi  nhưng rất sâu thẳm…Hiếu đâu biết rằng, vì cứu nó, Hương phải nghe theo ý Chú, đổi công tác..và ngay cả Hương cũng không biết, chính Chú nhân cơ hội  này sắp xếp cháu gái chổ tốt hơn như lời hứa với Anh trai mình….

Hết phần 5…