Thứ Sáu, 26 tháng 7, 2013

Hồi kí một cuộc đời 17, Chương V, Phần 1: Cửa ái tình khó thoát.




Chương V, phần 1: Cửa ái tình - khó thoát.

 Lại nói về Hương…đây là những gì Hương đã tâm sự với Hiếu trong khoảng thời gian nó ở Biệt giam.
  -Từ khi Mẹ mất, em chỉ lo học và chăm sóc việc nhà, Ba vì nhớ Mẹ nên sức khỏe giảm rõ rệt,. rồi Em cũng tốt nghiệp Trường Cảnh sát ND với lon chuẩn úy. Em quyết tâm làm việc để lo cho Ba vì cũng vừa lúc Ba nghỉ hưu.
  Một năm nay em vừa đi làm vừa học bổ túc Chính trị, em phấn đấu để kết nạp Đảng và tình nguyện vào làm việc ở đây vì thời gian rảnh nhiều hơn, em có thời gian để học..

  Hiếu nhíu mày “Đảng viên?” nhưng nó kịp kềm lại…
 - Em không hiểu sao,..lần đầu gặp Anh, em đã có một ấn tượng mà đến giờ này em vẫn không cảm nhận hết nơi Anh, em bây giờ chỉ mong Anh đứng vững và tiếp tục đi lên sau khi mãn hạn tù…
Sẽ không thể rồi, mình có tiền án, cô ấy Đảng viên – Hiếu bần thần.
Dường như hiểu được tâm trạng người con trai, Hương cũng im lặng..
-              --Thôi, Em về bàn trực đây, Anh ngủ đi Anh,..em chỉ nói Anh một câu:
Tình cảm là một lực đẩy khó mà biết mức giới hạn, khi yêu em có thể làm mọi thứ dù là việc chưa đúng chỉ để người em thương yêu được như ý em.
...
Hiếu ngồi dựa vách, nó vân vê điếu thuốc,..bật lên ánh lửa lập lòe…hồi ức ùa về..
…Ánh diêm vừa tắt, Sương chợt theo phản xạ, nép vào lòng Hiếu.
-           -   Mai Hiếu đi rồi, biết khi nào mình gặp lại đây, Sương buồn, rất buồn,..trong lớp Sương chỉ có Hiếu là Bạn nam và Sương rất quý sự siêng năng, chăm chỉ của Hiếu,…
-             -  Sương đừng nói nữa, cứ sống cho ngày mai,..
Hiếu chợt im lặng, nó chua chát nghĩ thầm.. “có khi ngày mình về, Sương đã có vài đứa con”.
    Rồi không biết do dục vọng hay do cảm xúc(có khi cả hai)..Hiếu choàng tay qua người Sương, nó cuối xuống…Chỉ còn hai đứa với trời đêm, ..thời gian cứ trôi, không biết trong giấc mộng hay trong niềm hoan lạc,..Sương gọi tên nó…
    Hiếu giật mình, tàn que diêm cháy hết liếm vào ngón tay nó,.Nó thở dài, vứt hộp diêm vào góc cửa rồi nằm xuống, tiếng cùm nơi chân nó khua lẻng xẻng, nó gác tay lên trán và trằn trọc…cách đó không xa, Hương cũng ngồi ghế gổ bàn làm việc, tay cầm cây đèn pin,..
...cứ xoay xoay đèn, khi nãy Hương cố kềm không nói cho Hiếu biết – hai hôm nữa có chuyến đi Trường và Hiếu có tên đi Bố lá. Cứ định nói thì cổ nghẹn lại, theo quy định dù đang biệt giam mà có tên trong danh sách đi lao động vẫn phải đi ....cạch, Hương vuột tay rớt cây đèn pin làm Cô bừng tỉnh. Một ý nghĩ chợt hiện ra, Hương vui vẻ trở lại ngay và đứng lên đi tuần, Hương cố tránh đến biệt giam nơi Hiếu đang ngủ vì sợ làm Anh thức giấc,..đi ngang qua Hương dừng lại rất lâu, cố nghe ngóng xem Hiếu ngủ chưa,..
Hương ghé chợ Chí hòa mua một bịch bún đỏ cho Ba, Cô không quên ghé qua tiệm thuốc mua cho Ông một chai dầu xanh, ..
…Ba à.
-              - Gì vậy con?
-              - Con có việc muốn nhờ Ba giúp.
Ông Hùng ngước lên, bỏ tờ báo lên bàn..”Con gái mà hỏi nhờ mình chắc chắn là quan trọng, nó hiếm khi vậy lắm”
-              - Con cứ nói, được Ba giúp con ngay.
-              - Con tối qua có xem lại danh sách Phạm nhân làm lao động ở Khu BC, có 2 Phạm nhân có thể sẽ được đặc xá dịp tết nầy, vậy sẽ cần bổ sung hai phạm nhân mới..
-              - ừ, Ba tuy nghỉ hưu nhưng tình hình Ba còn nắm rõ, đúng là như con nói.
-              - Theo lệ Trưởng khu sẽ quyết chọn phạm nhân ra lao đông khu, con muốn nhờ Ba nói Chú trưởng khu nhận dùm con một người…
-             -  Là ai? Bạn con à? – Ông Hùng ngạc nhiên..
-             -  Dạ,..
Ông Hùng ngửa người ra sau… “Việc này không khó”, nhưng ai vậy ta?
-                 -  Anh ta là bạn thế nào với con? Và quan trọng là họ có xứng đáng ở lại lao động tại khu không?
-              - Ba tin con đi, con nhìn không sai, Anh ấy là người tốt, không phải giang hồ, vào đây là do có sự cố.
-              - Ba tin con gái, nhưng nếu sau này Anh ta có làm gì sai, con lãnh đủ đó..
-              - Dạ, con biết mà, con xin Ba giúp con lần này đi Ba…
“Ba không giúp mà yên với con sao?, con sẽ buồn có khi cả tháng, Ba hiểu con mà” – Ông Hùng xoa dầu vào hai thái dương.
Hương nhanh nhảu bước đến, Cô vén áo Ông lên và xoa dầu cho Ông…Ông Hùng mắng yêu:
-              -  Con ngoan lắm, nhưng Ba giúp con không phải do con xoa dầu cho Ba đâu nhe.vì Ba tin con gái của Ba không nhìn lầm.
-              - Dạ,..Hương bẽn lẽn…Mắt con là của Ba ban cho mà..hi.
Sự hồi hộp, rồi vui vẻ của con gái không qua mắt ông Hùng, Ông tự nhiên thấy lo cho con mình…
     Chiều đó khi Hương vào ca, Ông Hùng lững thững đi bộ qua nhà Chú Hiếu – Trung tá trưởng khu BC,..đó là người bạn kháng chiến của ông, nói chính xác là lính trong đơn vị của ông – khi đó Ông là Đại đội trưởng.
Anh Hiếu có vật cấm gì đưa Hoa giữ, có thể mai xét phòng vì sáng ngày kia có đợt chuyển Phạm đi lao động – Hoa từ từ múc cơm ra chén nhựa cho Hiếu, khẽ nói.
-              - Chỉ có bao diêm này..Hiếu vòng tay sau lưng lấy ra.
-              - Đưa Hoa cất, xét xong Hoa đưa lại cho.
-           -    Sẳn giữ dùm Hiếu bao thuốc nhe..
-              - Ừ.
   Hoa đứng lên cùng lúc bỏ bao thuốc và diêm vào cái xô nhựa, úp lên mấy cái chén che lại…

   Mình có lẽ sẽ đi trường đợt này..Hiếu nghĩ – hôm nay gác Anh Ba xuống tắm, phải dặn tụi nó chuẩn bị dùm ít dồ…
  Theo như Anh ba nói nó, án nó 90% đi Bố lá, Z30D (Hàm tân) chỉ nhận án nặng, K7 (Suối máu) thì hầu hết là chứa Đại bàng và án kỉ luật, án chồng(án chồng là có án lại gây án trong trại giam hoặc các trường khác, sẽ bị đưa về đó nếu tội không đủ yếu tố cho ra tòa). Mình cũng nghe chứ có biết mặt mũi Bố lá làm sao đâu? – Hiếu tư lự - kệ, cứ theo gió thôi.
Anh Hưng..- Hiếu khẽ gọi.
Hưng nghe nhưng giả bộ ngó lơ vì cán bộ đứng sát Anh ấy, Hiếu thấy vậy cũng im lặng…lát sau cán bộ đi lên trước chuẩn bị cho nhóm phòng nó lên gác, Anh Hưng mới xẹt qua – gì em?
-              - Anh nói tụi nó chuẩn bị dùm em, có lẽ mốt em đi Trường.
-              - Ừ, Anh biết rồi…khi nào lên phòng mình gặp, Anh có gửi cho em bịt chà bông (Anh biết món khoái khẩu của em đó, hi) và gói thuốc, tí xếp hàng tụi nó sẽ “xe”…
    Khi xếp hàng, do đông nên hàng xếp kéo dài ngang qua cửa biệt giam Hiếu đang ngồi,..thằng trực sinh phòng lẹ làng lấy trong xô ra hai bịt, nó nhét nhanh vào ô cửa trong khi một thằng phía trước che chắn…
-
    Hôm nay là ngày đi Trường, sáng sớm cả khu đã xôn xao – ngày đi trường chính là ngày nhộn nhịp và tất bật nhất của Phạm nhân,. bên khu FG cũng vậy do Khu FG là khu có số Phạm đi lao động đông nhất vì là khu thành án..Hiếu cũng chuẩn bị - nói chuẩn bị cho xôm chứ có gì trong biệt giam đâu, chỉ duy nhất bộ đồ nó đang mặc và 1 cái chén nhựa, 1 ca nhựa,..Hiếu quan sát và vứt bỏ những thứ linh tinh vào bọc, những vỏ bao thuốc hay bịt nhựa – tí mình nhờ Hoa “thủ tiêu” dùm.

   Đúng 6h, Hiếu nhìn qua khe cửa,..chếch bên trái, bên kia “Thanh kiếm” là khu FG, ..một lực lượng Cán bộ và cảnh vệ mang theo súng AK, roi điện,..lên gác, đến từng phòng gọi tên..khi gọi xong, họ quay lại phòng đầu tiên mở cửa, cứ Phạm nhân ra là phải ngồi hai hàng sát song sắt, bất cứ ai đứng lên mà không xin phép thì ăn dùi cui, roi điện ngay…
Sau khi Phạm nhân thành án ra hết, cả nhóm được dẫn xuống lầu…đi sau cùng là hai cảnh vệ mang AK kè kè…

   Hiếu thụt đầu vào, tâm trí nó bắt đầu hoang mang…đồng ý là Anh ba có gửi gấm, nhưng đã đi trường thì lại là môi trường khác, khác xa nơi này, và ai biết được điều gì sẽ xãy ra? Hiếu chợt nhớ đến Anh Hải đen,..nơi ống quyển chân trái Ảnh có xăm một câu: “Ngày sau sẽ ra sao?”…Nhưng nó lại nhớ thêm cũng một câu khác nơi vai Anh Năm lửa.. “If tomorrow com” – nếu còn có ngày mai.
   Anh Năm Lửa là một tay “Giag hồ trí thức”, Ảnh là Kĩ sư máy(chuyên ngành hàng không), nhờ Ảnh mà Hiếu biết đến tác Phầm “If tomorrow com” – một tác phẩm nó từng xem trước kia nhưng không thấm nhuần, chỉ khi nghe Ảnh phân tích, và sau này ra đời có dịp xem lại tác phẩm – Hiếu mới tâm đắc câu đó.
9h sáng,..rồi 10h,…vẫn không ai xuống gọi nó..hay họ quên? – Hiếu nghĩ.
Chợt hiếu nghe tiếng kẻng báo đến giờ ăn trưa, nó mới thở phào…không có tên mình đợt này, vậy là ở Chí một tuần nữa,..
..
Anh Hiếu ơi..
     Hiếu đứng bật dậy, vội vã chụp cái áo trại che vội lên người. Do trời nóng nó cởi đồ hết cho mát, nó cũng không nghĩ hôm nay Hương trực do Hương mới trực tối kia rồi…“không biết cô ấy có thấy không ” Hiếu lầm bầm trách mình vô ý…sau này Hiếu biết Hương đã nhìn thấy hết cơ thể nó…
Hương mắc cỡ,.vội quay mặt ra, rồi Hương cũng quay lại..
-              -   Anh ơi, Hương đã xin cho Anh ở lại lao động tại Khu, Hương nhờ Ba và bảo lãnh cho Anh đó.
Hiếu nghĩ”hèn chi”
-              -  Hương làm vậy ảnh hưởng lớn lắm đó.
-             -   Không sao, chỉ cần Anh hứa với Hương, Anh không được gây ra lỗi lầm trong quá trình làm lao động ở đây nhe?
-         Ừ, Anh hứa với Hương…
Nhưng ai biết được tương lai? Dù đã cố gắng và thật cố gắng, sau này Hiếu cũng phụ lòng Hương, cũng không phải do Hiếu cố ý, nhưng đúng là bể ái tình là cửa ải khó thoát,… vì lẽ đó Hương đã xin chuyển công tác…

Hết phần 1…