Chủ Nhật, 28 tháng 7, 2013

Hồi kí một cuộc đời 19, phần 3, Chương V.


Phần 3, Chương V - Tử tù...


…ngược thời gian…
“Anh Hiếu ơi…” Hương khẽ gọi.
 _ Anh đây…Hiếu ngồi dậy.
_ - Hôm qua Mẹ Anh có vào thăm nuôi, do quy định đang kỉ luật không được thăm, Em không thể can thiệp nhận quà vì ca trực cán bộ Thông…Anh đừng buồn.
 -Không sao..Hiếu miệng nói nhưng đầu nó bưng bưng, không phải nó tiếc không có quà, nó chỉ tiếc công mẹ xách giỏ đi rồi xách về. “Mình tệ quá” Hếu thầm than thở…
   -Em có nói Hoa ra gặp Mẹ, dặn Bà thứ ba tuần sau lên Em sẽ linh động nhận quà, tuần sau Em trực chính.
 -Cảm ơn em nhiều, nhưng lẽ ra Em đừng nhắn vậy, Mẹ lại phải đi nữa, Mẹ bận việc lắm…

    Có một điều  mà mãi sau này Hiếu mới biết, Mẹ nó và em gái vì không có tiền phải bán máu để có tiền mua quà cho nó… “ân tình này thú thật chắc kiếp sau mình mới trả được cho Mẹ” – Hiếu mơ hồ suy nghĩ nhưng Hương thấy rõ trong mắt Hiếu sự giận dữ. Chỉ Hiếu hiểu nó giận dữ do đâu…
-Hoa dọ hỏi rồi, Hoa nói em nhắn anh là em út anh chuẩn bị vào lớp 12, Chị đã đi làm nhưng cũng chỉ đủ trang trải cho cả nhà..hiện Anh trai đã ở riêng tuyệt đối nên giờ Mẹ và Chị là trụ cột.
-Cảm ơn Em, Hiếu sẽ cảm ơn chị Hoa sau..
--
  Hiếu vào văn phòng gặp cán bộ phó khu – Anh Châu đứng dưới trệt gọi với lên gác khi Hiếu đang ngồi xem báo..Hiếu nhìn xuống..
-Em xuống ngay.
   Đây là lần thứ hai Hiếu vào văn phòng , lần đầu là khi nó được ra làm trật tự. Cán bộ Phó khu là người hiền lành, cỡ tuổi Mẹ nó..
Ông đang ngồi, vội bỏ kính xuống..
-Anh ngồi đó.
   Hiếu dạ rồi đến ngồi cái ghế nhỏ đối diện Ông.
-Anh Thuận trực khu đặc biệt bị cúm, hiện Châu phải quáng xuyến bên khu kỉ luật, Anh bắt đầu từ  mai sẽ phụ trách thêm khu đặc biệt nhé.
-Dạ, nhưng…
-Đừng lo,Tôi sẽ cho người hướng dẫn trước..

   Và Anh Châu được phân công hướng dẫn Hiếu, chiều đó sau khi xong việc, thay vì xuống sân đá bóng hoặc bóng chuyền, Hiếu phải đi theo Anh Châu dưới sự giám sát của hai cán bộ khu đặc biệt…
    Lần đầu nó được “vinh dự” bước vào khu này – nói vinh dự không quá đâu, ngoại trừ cán bộ trực khu được phép vào (thậm chí cán bộ không phải ca trực muốn vào cũng phải có sự đồng ý và giám sát của cán bộ trực vì trách nhiệm rất lớn), trật tự chỉ vào khi có cán bộ và chỉ duy nhất trật tự khu đặc biệt thôi…trừ trường hợp khẩn thì trật tự có quyền vào không có cán bộ nhưng phải có sự đồng ý của cán bộ trực…nói chung, khu đặc biệt xem như là khu cấm địa.
    Trước mặt Hiếu là dãy hành lang như bên phòng Lớn, nhưng hẹp hơn và được chiếu sáng 24/24 do ánh sánh tự nhiên không chiếu đến được khu này..

  Nói thêm về Bát quái đồ (hình đồ Chí Hòa). ..
Chí hòa được xây dựng theo hình đồ bát quái, gồm 8 phương (đồng nghĩa tám cạnh)lần lượt là:
1.Bắc  –Khảm –
2.Nam  – Ly-
3.Đông– Chấn-
4.Tây  – Đoài-
5.Đông bắc - Cấn-
6.Tây bắc  – Càn-
7.Đông nam  – Tốn-
8.Tây nam – Khôn-

   Theo Bát quái phải có và duy nhất có một “cửa sinh”, đó chính là hướng Tốn (Đông nam), gọi là hướng sinh khí và hướng này chính là hướng Cổng ra của trại giam, nếu đứng từ tháp nước giữa trại (gọi nôm na là “thanh kiếm” , hay còn gọi là “trấn” – kiểu như ếm vậy) nhìn theo hành lang hướng phạm nhân đi thăm nuôi , gặp mặt – đó chính là hướng sinh khí (Tốn).
   Hướng tử tức là hướng “tuyệt mạng” là hướng tây nam(Khôn), ..và đây chính là hướng khu phòng giam đặc biệt cho tử tù hoặc các thành phần nguy hiểm cấp độ 1(tính từ 1 đến 5, 5 là cấp độ thấp nhất).
  Quí vị có thể tham khảo tài liệu thêm, Tôi chỉ phác thảo để Quí vị dễ hình dung.

   Tất cả các phòng đặc biệt cửa chỉ có một lổ thông khoảng 10cmx17cm, họ thiết kế hệ thống chiếu sáng chính xác để ánh sánh chiếu thẳng vào chổ phạm nhân bị cùm.
Khu đặc biệt thường trật tự chỉ vào ra ngày 4 lần, sáng Hiếu phải dậy từ trước 5h30, theo cán bộ điểm danh các phòng lớn lúc 6h, cuối cùng vào khu Đặc biệt điểm danh..lần đầu Hiếu hơi khớp, nó ngán nhất những phòng phạm nhân được tháo cùm ban ngày, chỉ cùm đêm,.nó phải vào khum xuống mở cùm và cầm cùm ra ngoài, đóng cửa, cán bộ luôn đứng hơi xa… “họ mà tấn công thì mình sẽ kém thế” Hiếu luôn tâm niệm vậy nên nó hầu như luôn quan sát bạn tù khi mở cùm.

   Một thời gian ngắn Hiếu đã thạo việc, cũng là lúc nó có sự liên hệ với các tử tù, trái với suy nghĩ ban đầu, hầu hết họ rất hiền và nhỏ nhẹ, thậm chí lúc đầu biết Hiếu lo, họ chủ động tránh né sát vách khi Hiếu vào đưa cơm hay nằm khi Hiếu tháo cùm,như Lí Tống(sau này mang án chung than) – Anh ta cao to, khỏe, sang nào được xả cùm cũng múa võ, anh ta hay hỏi chuyện Hiếu, hỏi thăm gia cảnh, thậm chí là an ủi Hiếu?!, ..Tuy sau này đã thân mật với họ, nhưng bản năng luôn thắng, Hiếu không bao giờ lơ là .. “hầu hết họ hiền và biết sống, nhưng em cần tự bảo vệ mình, nhất là với những tử tù đã có án của Tòa tối cao hoặc bị Chủ Tịch nước bác đơn xin tha tội chết” ..Anh Châu thỉnh thoảng cứ hay nhắc Hiếu.

  Một ngày nọ…
Hiếu như mọi khi, nó dậy và lên gác 3 để theo cán bộ điểm danh, khi lên gác, nó thấy có ba cán bộ đang ngồi và bàn tán gì đó,..
“sao nay đông nhỉ?” Hiếu tò mò.
-Gì vậy cán bộ Dũng?
Cán bộ Dũng thấy nó liền nói:
-Anh theo tôi xuống trệt đón một nhóm phạm nhân đặc biệt…
-Dạ, ủa mà sao di lí phạm sớm vậy cán bộ? – vừa xuống thang Hiếu vừa hỏi..
-Tí sẽ biết, anh cũng có xem báo mà…
Hiếu đành im lặng lót tót theo sau.

  Khi xuống trệt, nó thấy có 4,5 cảnh vệ đang đứng, và dọc theo hành lang là 5 người, có cả nam lẫn nữ, đặc biệt là ai cũng ăn mặc sành điệu đậm chất Sài gòn..
Hiếu thấy Hương đang ngồi bàn ghi chép gì đó “chắc vì mấy người nầy Hương phải đi sớm” Hiếu nghĩ..
Hương ngước lên, một nét vui mừng lộ ra, nhưng may là không ai để ý:
-Anh Hiếu vào kho lấy dùm tôi 5 bộ đồ trại, 3 nam, 2 nữ nhé.
-Dạ,..Hiếu vội đến góc cầu thang, nó gặp Hoa..

_Chị Hoa, mở cửa Hiếu lấy đồ trại cho “tân binh”.
-         Anh vào đây..Hoa vừa nói vừa buông cây chổi, Chị nhanh nhảu bước đến cửa sổ văn phòng, với tay lấy chùm chìa khóa và đến cửa kho:
-         -Anh vào lấy, Hoa rọi đèn pin cho, đèn kho hư chưa ai sửa..
-         -à…để rảnh Mỹ nói cán bộ, Mỹ biết sửa điện.
Kho chật hẹp, Hiếu lom khom tìm, nó tìm còn thiếu một bộ cho nữ,..Hoa bước đến bên nó, ..mùi nước hoa thoảng nhẹ làm Hiếu lâng lâng, nó tự dưng như khúc cây, đứng bất động,…
Hoa vô tình cứ rọi tìm …
   Anh cầm dùm đèn, Hoa tìm, Hoa rành chổ này hơn,..Hiếu đứng sau lưng Hoa mà tâm nó bay đâu mất, .. “mình sao vậy?” Hiếu cố trấn tĩnh.
Hoa đang khum tìm, chợt đứng thẳng người..có rồi.
   Vừa nói Hoa vừa quay sang Hiếu, vô tình chạm mặt vào ngực nó..hai người đứng đối diện sát nhau…Hiếu là người trấn tĩnh trước, ..nó nhón chân lùi lại..Hoa có lẽ mắc cỡ, vội ấn bộ đồ vào tay Hiếu rồi bước nhanh  ra ngoài.

   Hiếu ra hành lang, nó không còn thấy bóng dáng mấy anh cảnh vệ nữa,“chắc  họ bàn giao phạm xong rút lui rồi” Hiếu nghĩ.
  Hương nhìn mấy bộ đồ rồi nói Hiếu:
-Anh đến nói họ thay đồ, và làm “thủ tục”.
-Dạ.
  Thủ tục chính là câu: Anh(chị) có giấu vật quí hay vật kim khí trong người thì giao ra chúng tôi lưu, khi nào chuyển đi chúng tôi hoàn trả theo ..hầu như ít ai có vì một khi vào đây họ đã qua “nhiều cửa”, cá biệt chỉ vài người dấu được,..nhưng đây là mới bị bắt và chuyển thẳng Chí nên Hiếu hi vọng “có hàng”.
  Hiếu dõng dạc:
  -Anh Chị bỏ hết mọi thứ trong người trước mặt, thay đồ và chờ cán bộ gọi đến kê khai,..
   Lúc này Hoa có nhiệm vụ dắt từng ngừơi nữ ra khuất sau vách hành lang để thay đồ,…Hiếu thì giám sát 3 người nam, nó có thời gian quan sát và…

  Một trong ba người khi Hiếu nhìn, nó tự nhiên thấy sốc., Đó là một Thanh niên cao to, trắng trẻo, đeo khuyên tai, gương mặt không lẫn vào đâu được vì năm xưa Hiếu từng đàn cho Anh ta hát, đó chính là…(vì lí do danh dự, Tôi dấu tên Ca sĩ này).
  Anh thanh niên lúc này có vẻ cũng ngờ ngợ…nhưng anh ta không dám nói gì.
   
   Do là phạm nhân đặc biệt nên Họ được giam khu dành cho phạm nhân tội “chính trị, kinh tế” – đây là các phòng được ưu đãi vì hầu hết Phạm nhân là dân trí thức hoặc giàu có.
   
    Rồi đúng ba hôm sau,..Hiếu lại nhận và cùm một phạm nhân khác – người mà một thời làm xôn xao cả nước Việt Nam, đó là Phước tám ngón.
   Đích thân phó khu ra nhận phạm, trên đường ra hành lang, ông dặn Hiếu:
   -Phước tám ngón là tay giang hồ máu lạnh, liều lĩnh, nó trốn khỏi nơi đây, giờ bị bắt lại. Anh phải cẩn thận và chú ý nó đấy nhé.
-            -Dạ, em hiểu và sẽ cẩn thận.
-Là cẩn thận cho bản thân , cũng là cẩn thận cho mọi người.
-Dạ.
   
    Phước tám ngón thật ra không phải Hiếu không biết, năm xưa từng học chung trường với Hiếu, nhà Mẹ anh ta cũng không xa nhà Hiếu, tính đường chim bay chừng hơn 2km thôi. Nhưng Hiếu cũng bất ngờ khi gặp lại, bất ngờ cả nơi gặp và hình thái vì xưa Hiếu thấy Phước hiền lắm…
   Phước  có vẻ gầy, trắng trẻo, trông rất thư sinh…
“Anh trông rất quen” Phước nói nhỏ khi Hiếu xét người nó.

   Hiếu vẫn im lặng, nó không dại mà nói chuyện, đó chính là nguyên tắc anh Châu dạy nó khi gặp phạm mới trước cán bộ.
   Nhưng khi đứng lên, Hiếu nháy mắt ngầm đồng ý với Phước tám ngón điều nó nghĩ.

    Có thể nói, thời gian Hiếu làm trật tự khu đặc biệt là thời gian mà các tay Anh chị lúc đó bị bắt nhiều, nó từng đem cơm và tiếp xúc ca sĩ X, Phước tám ngón( một kẻ duy nhất trốn được khỏi Chí hòa tính từ sau giải hóng), Bảy búa(một tay anh Chị Q,Thủ Đức  xưa kia), Lí Tống, một tên cướp máy bay, rải truyền đơn, …nói chung, chỉ chưa đầy ba tháng nơi khu đặc biệt, Hiếu đã có cơ hội tiếp xúc, nói chuyện với những người mà hầu hết hiện nay đã “Mộ xanh cỏ”.
   
   Tâm trạng tử tù hoang mang nhất hoặc tỉnh táo nhất chỉ duy nhất một thời điểm – đó là 3h30 sáng các ngày thứ ba hoặc thứ tư. Hai Ngày này chính là hai ngày “cơ hội ra pháp trường” của họ. Theo quy định, họ không biết trước ngày bị tử hình.
   Một buổi chiều, Hiếu đang loay hoay chỉnh dây đàn (Anh Châu cũng mê đàn nên hay mượn tụi lao động bếp lên chơi),..
  -Anh Hiếu.
Hiếu ngước lên, ..nó nhìn chung quanh không thấy có ai nên đổi xưng hô:
  -Gì vậy Hương ?
-Tối nay em trực đêm, rạng sáng mai khoảng 3h30 là chuẩn bị đưa một tử tù ra pháp trường..vậy tối nay em lấy cớ đi kiểm tra , gọi Anh theo nhe? Khoảng 9h tối nhé?
-Ừ..
..Hiếu ngồi đàn mà tư tưởng nó…không thông. Nó bị hình bóng Hương ám ảnh…

Hiết phần 3...