Thứ Tư, 10 tháng 7, 2013

HỒI KÍ MỘT CUỘC ĐỜI 2 - Chương I, P.2


Chương I

Phần 2: Biến cố và gia đình sa sút.
     
     Nó thầm nghĩ..nếu Ba không mất sớm, Mẹ sẽ không vất vả vậy, Ba mất xem như là một biến cố lớn trong gia đình của nó, rồi nó thiếp đi trong giấc mộng quá khứ….
Một ngày đầu tháng 06/năm Nhâm tuất 1982…
-         Hiếu à, Con học bài xong chưa?
Dạ con mới xong, con đang xếp tập – vừa trả lời, Hiếu vừa loay hoay cất tập, sách vào cặp mà không nhìn lên.
-         Ừ, vậy Con ra tắm rồi vào ăn cơm trước tí đi học, nay Mẹ đi bán chắc về trễ nên Ba sẽ chờ Mẹ về ăn sau.
-         Dạ.
   Nói đến việc Mẹ bán hàng ở Chợ, do việc giao hàng sỉ trứng Gà nhà nó  bị gián đoạn vì giá cả nhùng xuống, Ba và Mẹ bàn nhau ra Chợ bán trực tiếp may ra mới gỡ vốn. Vì vậy, hằng ngày Anh hai, Anh ba phụ Mẹ đem trứng xuống Chợ, sau đó hai Anh trai nó đi học, Mẹ ngồi bán đến trưa thì về.
…Hiếu loay hoay tắm rồi vào bếp, nó tự tìm, lục lọi thức ăn, ôm một tô cơm ra ghế đá hiên sau nhà ngồi ăn trong khi Ba nó đang đứng nấu nồi cám cho Heo cạnh đó.
   Từ hôm có kết quả thi học kì, với danh hiệu học sinh Tiên tiến, nó được Ba Mẹ khen nhiều, nó cũng vui. Nó chỉ tiếc do ỷ lại nên mất hết hai điểm trong môn toán, nếu không nó đạt học sinh giỏi rồi..nhưng không sao, mình sẽ cố gắng trong học kì hai – vừa ăn nó vừa tự nhủ.
-Sao Ba chóng mặt quá, con vào lấy cho Ba li nước uống nhe con.
- Dạ,- Hiếu vội bỏ tô cơm lên  bàn, chạy vào bếp tìm cái ca nhựa, nó chăm chú rót nước từ cái ấm Mẹ nó nấu và để trên kệ bếp – Mẹ dặn nó cứ muốn uống thì vào đó lấy, không được uống nước chưa đun sôi..xoảng,..bịch…một tiếng động làm nó giật mình.
    Nó vội chạy ra…Ba nó nằm sóng xoài trên  nền đất, Ông với tay về phía nó, miệng ú ớ như muốn nói điều gì,..nó vội chạy đến – con chạy xuống chợ gọi Mẹ về dùm Ba.
   Mười một tuổi, nó đã hiểu thế nào là bệnh, đột quỵ, nhưng do bất ngờ và chưa hiểu biết gì về sơ cứu,..nó chỉ biết đứng trân trân nhìn Ba nó ôm ngực cố thở, Ông cố lết vào ghế, nó vội đến phụ lôi Ông đến ghế,..chợt bàn tay Ông mềm nhũng, các ngón tay vẫn  còn bấu chặt vào cổ tay làm nó đau điếng, ..nhưng  toàn thân Ông đã gục xuống kéo theo nó phải quỳ sụp xuống do bàn tay Ông vẫn còn nắm chặt cổ tay nó.
     Nó đứng bất động,..khi bừng tỉnh,Mẹ đã ở bên nó tự khi nào, Bà vội vàng lao đến, bế thốc cổ Ông lên, định làm hô hấp nhân tạo, nhưng đã quá muộn, Bà vẫn cố lay Ông và gọi – Ba nó ơi, Ba nó ơi, ..tỉnh dậy đi Ông…
     Mỗi con người  một số  phận, có câu: “Sinh Tử tại Thiên” – nhưng tám năm sau, khi ngồi bó gối trong trại giam, nó vẫn ấm ức,..cứ lẩm bẩm…phải chi lúc đó mình nhanh tay cho ba ngồi rồi gọi người giúp, phải chi Mẹ về sớm tí, phải chi...phải chi…
   Đám tang của Ông Hoàng không nhỏ do khi còn sống, Ông là một trong những người được nể trọng  trong Nhà thờ, Ông luôn ủng hộ và phụ Nhà thờ rất nhiều  việc dù bận rộn, có thể nói – Ông là Mạnh thường quân đứng đầu trong  Nhà thờ. Khi Ông mất đi, Nhà thờ giúp gia đình tổ chức đám tang chu đáo, đọc kinh và cùng tiễn Ông về bên kia Thế giới –
-         Phóc (tên con cún Ba nó nuôi), mầy không ăn sao? Hai hôm nay mầy chỉ nằm dưới quan tài không ăn uống…tao biết mầy cũng buồn như Tao nhưng phải ăn chứ?- Hiếu vừa đút chén cơm vào tận mõm cún vừa tỉ tê. Nó chẳng thèm ăn, chỉ ngước nhìn Ông chủ nhỏ  một cái rồi tiếp tục gác mõm lên hai chân trước mà nhắm mắt…Ngày chôn Ba về, Hiếu vừa vào sân sau nhà đã thấy Phóc nằm chết cạnh bếp lò  - nơi Ba từng đứng nấu cám cho Heo…
   Đang chăm chú đọc kinh trong Nhà thờ, chuẩn bị đưa Ba đi chôn cất, Hiếu chợt nghe phía sau có tiếng ghế va chạm và tiếng nói nhỏ…đưa nó ra ngoài đi.
     Nhìn lại, nó thấy  Anh hai đang ngã nghiêng và có hai người đang kèm dìu ra ngoài, Anh hai nó không biết buồn chán quá hay thất vọng quá mà uống say bét nhè cả đêm,…lúc hạ huyệt, vắng mặt Anh hai và Anh ba nó cũng không  để ý, sau này nhìn lại hình chụp cả gia đình trước quan tài khi sắp hạ huyệt, nó mới biết.
**
    Từ hôm đó, Mẹ phải gánh cả việc của Ba nó , nhưng trước kia mọi việc lớn đều do Ba tính toán và đảm trách, Mẹ nó tiếp quản không xuể, Anh hai của nó thì từ hôm chôn Ba, anh ấy giúp được gì nhiều việc trong nhà do lúuc đó Anh nó cũng trạc 18 tuổi thôi và một phần do Anh hai nó đi học ở lại Kí túc xá, thỉnh thoảng mới về…Anh ba thì bỏ xứ đi gần hai năm mới trở về khi gia đình nó đã suy thoái.
    Việc bán xôi của Mẹ thì đúng là không thể đủ, cả nhà chỉ trong vào gánh xôi của Mẹ, có hôm bán ế,..mấy Anh chị em chỉ biết nắm cục xôi trong tay, vừa ăn vừa ngồi xem bài. Trời thương cho họ, ai cũng ham học và siêng năn nên dù vất vả, Mẹ cũng rất vui.
Một năm sau…
Một buổi tối, sau khi cơm nước xong, Mẹ nó gọi nó đến bên bàn, Bà nói:
-         Từ mai, con không cần phụ Mẹ bán xôi nữa, có Chị và em con phụ rồi…
-         Vậy sao được? sao Chị và em có thể khuân đồ phụ Mẹ một mạch đến đó?
-         Không sao đâu, Mẹ sẽ nhờ Anh năm con…Mẹ có việc muốn nói với con..con ngồi xuống đi.
Hiếu vội ngồi xuống, trong lòng  ngổn ngang bao suy nghĩ- không biết việc gì đây..
-         Mẹ có một người bạn, Cô ấy rất tốt, nhà cách đây cũng không xa lắm,hôm rồi Mẹ có gặp Cô ấy…
-         Chị năm à, hoàn cảnh Chị vậy khó mà chăm nổi tụi nó, hay Chị cho một đứa con trai qua đây với Em, Em sẽ nuôi nó dùm Chị, nhà cũng không có việc gì nặng đâu, chỉ có hai đứa nhỏ phải chăm sóc thôi.
-         Chị cảm ơn Em, nhưng  mấy đứa con của Chị kém lắm, và cũng không quen vất vả đâu, thôi thì cứ cho tụi nó đùm bọc nhau mà sống vậy…
-         Chị hãy nghĩ lại đi, Chị muốn con mình đói khát sao? Sẽ ảnh  hưởng đến tụi nó, rồi bạn bè dè bỉu chê bai…chưa kể sẽ ảnh hưởng việc học của tụi nó.
Vừa nghe đến học hành, Bà năm chột dạ,..Cô ấy nói cũng phải, đói thì sao học, Bà chợt nhớ…
-         Hiếu à.
-         Dạ.
-         Con ăn cơm rồi đi học nhé, trưa rồi.
-         Dạ,  Mẹ.
  Hiếu loay hoay để cặp trên bàn và vào bếp, nó mở nắp nồi cơm, nhìn thấy chỉ có khoảng 3 chén cơm, nó phân vân…mình ăn tí Chị về lấy gì ăn? Hai em gái nữa, còn Anh ba, Anh năm,..nó thở dài, đậy lại nắm nồi , quay sang lục tìm được miếng đường tán, nó cho vào miệng nhai, uống vội li nước rồi bước ra đi học..
-         Con ăn chưa mà đi?
-         Dạ con ăn rồi, con vội đi sợ trễ học Mẹ à, nay tổ con trực nhật con phải đi …sớm…chữ sớm vừa dứt nó đã ở ngoài cổng. Bà năm vào bếp, mở nắp nồi cơm, biết ngay Hiếu nó không ăn miếng nào…
…- Thôi Chị đồng ý nhờ em lo dùm một đứa, nhưng thằng Hiếu và Anh Hoài của nó, không biết đứa nào chịu đi đây, Em để Chị về hỏi xem đứa nào chịu đi, Chị sẽ dắt nó qua nhà Em nhe.
-         Vâng, trưa rồi, Chị về nhé, Em cũng về lo cơm nước…

Nghe đến đó, Hiếu buộc miệng :
-         Vậy là Mẹ để con đi phải không Mẹ? vì Mẹ không cho con phụ bán xôi nên chắc vậy rồi. Con sẽ nghe lời Mẹ, vậy Mẹ đỡ vất vả tí..con sẽ cố gắng làm việc và không để Mẹ mắc cỡ với họ đâu.
  Ừ, Mẹ tin con mà, con đừng buồn, mẹ không muốn con vất vả đâu, nhưng qua đó con được ăn no và có thời gian học hành hơn con à - Bà năm quay đi, cố dấu giọt nước mắt cứ chực rơi…
     Đêm đó, Hiếu trằn trọc, nằm suy nghĩ về việc ngày mai, biết Cô thế nào nhỉ?, Chú có khó không ta? Tối có cho mình mở đèn học không nhỉ?,..bao nhiêu câu hỏi nó tự đặt ra và…bí., kệ, dù gì cũng đỡ cho Mẹ một phần lo, có như lao động khổ sai mình cũng quyết cắn răng chịu vậy. Dòng suy nghĩ của nó đưa nó vào giấc ngủ lúc nào không hay, trong buồng tiếng Mẹ nó trở mình,…

…Còn tiếp.