Thứ Hai, 29 tháng 7, 2013

Hồi kí một cuộc đời 20.Chương V, Phần 4..tử tù

Một góc nơi chôn tử tù.

  Chương V, phần 4: Tình cảm song song Thi hành án tử

  Hiếu đang ngồi hướng dẫn Anh Châu chơi đàn thì Hương đến..
-         Anh Hiếu lấy đèn pin, đi tuần với tôi một vòng.
-            -Vâng, cán bộ Hương.
Hiếu loay hoay lục balô…”“lấy đèn Anh to và sáng hơn nè” Anh Châu đến bên kệ tủ cầm đưa nó cây đèn pin..
Hiếu nhìn ra, thấy Hương đứng ngoài hành lang, nó quay sang  Anh Châu:
-            - Em nghe thông tin sáng mai có người ra pháp trường.
-              -Ừ, Anh cũng đoán vậy, ở đây hai năm nay Anh biết, cứ đêm tuần hoặc đông cán bộ là hôm sau có bắn.
-         -Trời đất? Anh nói từ “bắn” nghe lạnh quá.
-              - Em sẽ quen thôi..

 Hiếu khép cửa “vậy mình yên tâm tí, sợ ảnh nghi thôi..” nó tự tin thêm.

   Hương cầm đèn đi trước, Hiếu đi phía sau và giữ một khoảng cách do đang tuần phòng lớn. Nó hồi hộp nhưng rồi cũng bình tĩnh trở lại…Hai người đi một vòng..
Hương dừng nơi cửa sắt khu đặc biệt “Anh cầm đèn đi trước, anh rọi từng phòng, kiểm tra kĩ hai chân họ nhé, xem cùm là chính.
“Ừ” Hiếu đổi cách xưng hô.. “Hương đứng đây chờ nhé”
  Khi bước khỏi cửa sắt, Hiếu không còn suy nghĩ việc gì khác, bản năng công việc làm nó tập trung trở lại..
..Mình phải cẩn thận, họ có mến mình thì họ cũng là tử tù, khi trạng thái bất ổn thì khó lường lắm,..Hiếu săm soi từng đôi chân – những đôi chân một thời oanh liệt vẫn vùng,..“ có lẽ chỉ còn bước thêm đoạn ngắn là đã đến hồi kết” Hiếu nghĩ.

   Theo quy định thì không ai trong  Phạm nhân biết có người ra pháp trường, còn tên tuổi chỉ duy nhất Trưởng trại và Trưởng khu biết. Nhưng có lẽ trực giác của người sắp chết, Hiếu chứng kiến nhiều trường hợp họ biết chắc ngày họ đi trong một đêm..”không lẽ giác quan thứ 6 chỉ phát huy khi hồn vất vưởng?” Hiếu cứ miên man suy nghĩ,..nó xong việc và đến lại cửa sắt mà tâm vẫn còn muôn vàn suy nghĩ..
  
  Mình xuống thang đi anh – Hương nắm tay Hiếu nói nhỏ.

  Một gã thanh niên, vào tù và ức chế tâm lí, thiếu thốn tình cảm, hay nói trắng ra là thiếu sự cân bằng sinh học trong cơ thể…việc gì đến dĩ nhiên sẽ đến và sẽ theo bản năng..
  Xuống đến giữa thang (chiếu nghỉ) lầu 2, Hiếu dừng lại,..Nó cầm cây đèn pin nơi tay Hương bỏ nhẹ xuống nền..Hương đứng bất động…

  Anh ơi, Em không biết làm làm vậy có đúng không..Hương thủ thỉ trong khi hai tay choàng lên cổ Hiếu..
-              - Em đừng nghĩ đúng sai việc này, quan trọng là em có muốn làm không? Và Anh có đáng được không..
-             - Em,..Anh  xứng  đáng,..Anh xứng đáng lắm,..Anh…Hương không còn cơ hội nói nữa…Hiếu đã chủ động…
Thờ gian trôi qua…
Mình xuống đi em, lâu Anh Châu nghi đó.
Dạ, mình xuống…
    Hương  vẫn còn luyến tiếc phút giây này, cô dùng hai tay ôm ngang Hiếu và lò dò cước đi…Hiếu bị ôm chặt nên nó đành bước thật chậm xuống thang để giữ thăng bằng.
    Đến lầu 1, rẽ trái là qua phòng trật tự..Hương dừng lại…
Anh hôn em đi,..
-Ừ thì hôn.
-Em không muốn đi.
Hiếu không dám gỡ tay Hương ra,..nó xoay Hương vào vách rồi hôn tạm biệt…nhưng khi tiếp xúc với nhau…mãnh thú trong người nó trỗi dậy, và…
Hiếu, ..
Hiếu bật dậy ngay theo thói quen.
-Ra phụ áp giải phạm đi ..
-Dạ, Hiếu vội bận áo, vừa đi vừa cài nút.
  Người gọi nó là cán bộ Châu(cũng trùng tên Anh Châu) – cán bộ Châu là thiếu úy, làm việc trong trại hơn 7 năm và mang lon thiếu úy 12 năm rồi.
   
    Sau này nghe cán bộ Châu tâm sự, Hiếu mới hiểu…Cán bộ Châu chính là cán bộ Nam thương nó nhất(90% cán Bộ nơi đây là người Bắc), Ông nhiều lần đỡ cho nó và lơ cho Hiếu chuyển đồ dùm các phòng hay biệt giam,..Hiếu cũng luôn ưu tiên cho Ông mọi thứ ..Nói chung, dám làm không dám đỡ thì nhiều, riêng cán bộ Châu lá dám làm dám đỡ nên Hiếu rất trọng ông.
    Hiếu theo cán bộ Châu xuống trệt, trước văn phòng có 4 cán bộ khu và trưởng khu, chếch góc vách hông VP có một cánh cửa sắt mà chưa khi nào Hiếu thấy mở,..
Trưởng khu đến dùng chìa khóa ông đem theo trong người ra mở..”thì ra, có lẽ là cửa đặc biệt” ..không sai.
   Cửa vừa mở, Hiếu thấy một xe bít bùng đã đậu sẳn,..

    Bốn cán bộ lên lầu, Hiếu đi theo,khi chuẩn bị lên thang, Hiếu chợt thấy Hoa bưng một mâm thức ăn vào văn phòng..nó gật đầu chào khi Hoa nhìn nó.,.nó quan sát thấy một cán bộ nào cũng có mang súng, roi điện…

  Đến cửa phòng biệt giam số 3, Hiếu hiểu ngay ai đi..
   Phúc đầu lâu – biệt hiệu giang hồ tặng cho anh ta là đúng, sau lưng anh ta có một hình đầu lâu choáng hết lưng, hai xương chéo vắt qua vai, nhìn rất hung bạo..Anh ta phạm tội cướp, giết hai mạng người. Phúc đầu lâu nhỏ con, trắng trẽo, gương mặt hiền nhưng lạnh lùng, chỉ có đôi mắt là hiện rõ gân máu, chứng tỏ người hung bạo..
  Cán bộ đích thân lấy còng tay khóa tay Phúc rồi mới tháo cùm, dắt xuống trệt,..Hiếu chỉ có bổn phận cầm đèn pin phòng hờ vì toàn bộ đèn khu đặc biệt đã được bật hết.

   Khi ra hành lang, Phúc quay mặt ra hướng thanh kiếm và la to..
Anh em ở lại mạnh giỏi..mình đi trước nhe..
 Hiếu nghe mà sởn da gà.. “họ làm như đi trường vậy”..ai mà dám ừ câu đó?!! ấy vậy mà có vài người ừ mới sợ chứ..
  Có những phạm nhân khi biết bị đem đi tử  hình không  xỉu thì cũng đi không nổi, cán bộ phải dìu đi ..nhưng có một số(hầu hết) rất bình tĩnh, cứ như đang đi ra gặp người nhà đến thăm nuôi vậy..
Xuống văn phòng, Phúc được đưa vào trong..
“Anh ở ngoài này, khi nào phạm lên xe thì phụ Hoa dọn dẹp” Hương nói…
Hương đến đưa Hiếu cây đèn pin, nhìn mọi người đứng xa và không chú ý..Hương nói khẽ:
-Tí xong việc em xin về trước, em mệt quá, mỏi nhừ tay chân,..mình gặp sau..
-Ừ..
-Anh nhớ tranh thủ ngủ thêm tí nhe..
“Nhưng xong việc cũng gần 5h, ngủ gì nữa”,..Hiếu lại lầm bầm..
--
  Hiếu nhìn quanh, nó thấy Hoa đang đứng sát kho, gần chân thang, Hoa ngoắt nó..
“Anh đứng đây với Hoa, đừng đi linh tinh” Hoa nắm tay Hiếu kéo sát cửa, miệng nói nhỏ.
Hiếu quan sát…
Một cán bộ đại Diện Viện kiểm sát cầm tờ giấy..
…. đọc  tên, tội, ..ngày xử sơ thầm, phúc thẩm, ngày chống án, Chủ tịch bác đơn xin tha tội chết,.,..rồi đưa cho cán bộ Châu đem đến, Phúc tay bị còng, cầm viết bằng hai tay kí…
Rồi mọi người đứng chung quanh, để mân thức ăn cho Phúc, kế bên là một tờ giấy, cây viết …
Anh viết thư cho gia đình thì viết đi, ghi rõ người nhận, địa chỉ,..
-Tôi “mồ côi”. Phúc nói.
-Vậy Anh ăn đi..
  Trên mâm là một cái bánh bao, chén xôi, miếng thịt gà, trên bàn Hiếu thấy chai nhựa chắc đựng nước ngọt, hai điếu thuốc…
Phúc ăn từ tốn nhưng rất ít, anh ta cầm điếu thuốc, Cán bộ Châu đến mồi lửa,..
Phúc có lẽ cố kéo dài thời gian quý báu trên cõi trần. Nhưng vẫn có quy định hẳn hoi thời gian cho việc này..
-Mời Anh đứng dậy, ra xe..
  Có lẽ lúc này , khi gần kề cái chết, Phúc mới biết quý mạng sống, Anh ta đứng dậy khó khăn, cán bộ Châu cùng một cảnh vệ phải dìu ra xe…Hiếu nhìn theo ..
   Bên ngoài có bốn cảnh vệ mang AK đứng hai bên thùng xe, Phúc được đưa lên xe, trong xe có sẳn hệ thống cùm chân giống như khi Hiếu bị đưa lên Chí hòa…một lớp cửa sắt cách cửa sau xe gần 1m được đóng lại, bốn anh cảnh vệ leo lên và đóng nốt cánh cửa ngoài, xem nhưng họ và tử tù ngồi chung, chỉ cách nhau cánh cửa sắt…
Xe chầm chậm lăn bánh như luyến tiếc một cuộc đời – một cuộc đời vì lí do gì đó đã mang tội và phải trả giá..
..
“Anh Hiếu nè…” Hoa vừa gom đồ thừa thải trên bàn vừa nói.
-gì vậy chị?
Hôm rồi Hoa có tiếp xúc Mẹ và em Hiếu…
-Hiếu có nghe cán bộ Hương nói, định cảm ơn Chị..nay mới có dịp..
-Không cần đâu,..mà Hoa thấy Mẹ Hiếu trông hiền lắm, Bà đẹp lão lắm..
-Mới 50 tuổi mà “lão: gỉ? Hiếu đùa.
-Mẹ đẹp thật đó, em gái thì sánh sủa, dễ thương.
-Cám ơn chị.
Hoa nhờ Hiếu quét dùm sàn nhà…sau này Hiếu biết Hoa cố tình nhờ để có dịp nói chuyện, vì không thì Hiếu phải về phòng..
-Hoa có may và thiêu một cái áo gối, Hoa tặng Anh Hiếu..
  Hiếu giật mình.. “gì nữa đây?” nó thầm nhủ “ sao lại tặng nhỉ?!”
      - Hiếu không dám nhận,.
-Cứ nhận, Hoa tặng rồi,..nhưng Hoa muốn Hiếu giữ, sau này về đời hãy dùng, dùng trong này mau hư và lạc mất…đợt thăm nuôi tới Hoa sẽ đưa, Hiếu gửi Mẹ đem về nhé?
-Ừ, cám ơn Chị Hoa.
-Gọi Hoa được rồi.
-Ừ thì…cám ơn Hoa.

     Hiếu bê mân, Hoa cầm chổi, cả hai vòng ra hồ nước  để rửa đồ…
-Anh Hiếu rửa dùm., Hoa vào bắt ấm nước cho cán bộ rồi ra sau.
…Hoa đi,..Hiếu vừa rửa vừa…lo.. “có khi nào Hoa thương mình?”Hiếu chột dạ..
“nè, Anh xem đi”..mãi suy nghĩ, Hoa đứng kế bên Hiếu không hay..
Hoa ngồi kế bên Hiếu giả như phụ rửa mâm,..cô xòe hai bàn tay, ..Hiếu thấy một cái áo gối rất đẹp…màu trắng, viền không phải ren mà cũng là vải trắng nhưng được may chặn giả ren, thiêu hai con Rồng đỏ chạy dọc hết chiều dài áo gối..mặt gối trắng tinh, Hiếu tinh ý thấy góc áo gối có thiêu hai chữ “HM”..nó chợt chạnh lòng..”chắc đúng rồi”..Hiếu phân vân “Hoa thương mình rồi”…
-Hoa làm cả tuần đó Anh…giờ Hoa giặt, ủi rồi cất, hôm nào thăm nuôi Hoa đưa Anh Hiếu nhe..
-ừ …
    Hiếu ừ nhưng tâm trạng bắt đầu…suy nghĩ…nó không biết phải làm sao ..Nó lo Hương mà biết thì khổ cho Hoa vì dù sao thế đứng cán bộ sẽ khác, nếu Hương mà ghen tuông, dành Hiếu thì xem như đời Hoa bế mạc..
Hết phần 4…



Chủ Nhật, 28 tháng 7, 2013

Hồi kí một cuộc đời 19, phần 3, Chương V.


Phần 3, Chương V - Tử tù...


…ngược thời gian…
“Anh Hiếu ơi…” Hương khẽ gọi.
 _ Anh đây…Hiếu ngồi dậy.
_ - Hôm qua Mẹ Anh có vào thăm nuôi, do quy định đang kỉ luật không được thăm, Em không thể can thiệp nhận quà vì ca trực cán bộ Thông…Anh đừng buồn.
 -Không sao..Hiếu miệng nói nhưng đầu nó bưng bưng, không phải nó tiếc không có quà, nó chỉ tiếc công mẹ xách giỏ đi rồi xách về. “Mình tệ quá” Hếu thầm than thở…
   -Em có nói Hoa ra gặp Mẹ, dặn Bà thứ ba tuần sau lên Em sẽ linh động nhận quà, tuần sau Em trực chính.
 -Cảm ơn em nhiều, nhưng lẽ ra Em đừng nhắn vậy, Mẹ lại phải đi nữa, Mẹ bận việc lắm…

    Có một điều  mà mãi sau này Hiếu mới biết, Mẹ nó và em gái vì không có tiền phải bán máu để có tiền mua quà cho nó… “ân tình này thú thật chắc kiếp sau mình mới trả được cho Mẹ” – Hiếu mơ hồ suy nghĩ nhưng Hương thấy rõ trong mắt Hiếu sự giận dữ. Chỉ Hiếu hiểu nó giận dữ do đâu…
-Hoa dọ hỏi rồi, Hoa nói em nhắn anh là em út anh chuẩn bị vào lớp 12, Chị đã đi làm nhưng cũng chỉ đủ trang trải cho cả nhà..hiện Anh trai đã ở riêng tuyệt đối nên giờ Mẹ và Chị là trụ cột.
-Cảm ơn Em, Hiếu sẽ cảm ơn chị Hoa sau..
--
  Hiếu vào văn phòng gặp cán bộ phó khu – Anh Châu đứng dưới trệt gọi với lên gác khi Hiếu đang ngồi xem báo..Hiếu nhìn xuống..
-Em xuống ngay.
   Đây là lần thứ hai Hiếu vào văn phòng , lần đầu là khi nó được ra làm trật tự. Cán bộ Phó khu là người hiền lành, cỡ tuổi Mẹ nó..
Ông đang ngồi, vội bỏ kính xuống..
-Anh ngồi đó.
   Hiếu dạ rồi đến ngồi cái ghế nhỏ đối diện Ông.
-Anh Thuận trực khu đặc biệt bị cúm, hiện Châu phải quáng xuyến bên khu kỉ luật, Anh bắt đầu từ  mai sẽ phụ trách thêm khu đặc biệt nhé.
-Dạ, nhưng…
-Đừng lo,Tôi sẽ cho người hướng dẫn trước..

   Và Anh Châu được phân công hướng dẫn Hiếu, chiều đó sau khi xong việc, thay vì xuống sân đá bóng hoặc bóng chuyền, Hiếu phải đi theo Anh Châu dưới sự giám sát của hai cán bộ khu đặc biệt…
    Lần đầu nó được “vinh dự” bước vào khu này – nói vinh dự không quá đâu, ngoại trừ cán bộ trực khu được phép vào (thậm chí cán bộ không phải ca trực muốn vào cũng phải có sự đồng ý và giám sát của cán bộ trực vì trách nhiệm rất lớn), trật tự chỉ vào khi có cán bộ và chỉ duy nhất trật tự khu đặc biệt thôi…trừ trường hợp khẩn thì trật tự có quyền vào không có cán bộ nhưng phải có sự đồng ý của cán bộ trực…nói chung, khu đặc biệt xem như là khu cấm địa.
    Trước mặt Hiếu là dãy hành lang như bên phòng Lớn, nhưng hẹp hơn và được chiếu sáng 24/24 do ánh sánh tự nhiên không chiếu đến được khu này..

  Nói thêm về Bát quái đồ (hình đồ Chí Hòa). ..
Chí hòa được xây dựng theo hình đồ bát quái, gồm 8 phương (đồng nghĩa tám cạnh)lần lượt là:
1.Bắc  –Khảm –
2.Nam  – Ly-
3.Đông– Chấn-
4.Tây  – Đoài-
5.Đông bắc - Cấn-
6.Tây bắc  – Càn-
7.Đông nam  – Tốn-
8.Tây nam – Khôn-

   Theo Bát quái phải có và duy nhất có một “cửa sinh”, đó chính là hướng Tốn (Đông nam), gọi là hướng sinh khí và hướng này chính là hướng Cổng ra của trại giam, nếu đứng từ tháp nước giữa trại (gọi nôm na là “thanh kiếm” , hay còn gọi là “trấn” – kiểu như ếm vậy) nhìn theo hành lang hướng phạm nhân đi thăm nuôi , gặp mặt – đó chính là hướng sinh khí (Tốn).
   Hướng tử tức là hướng “tuyệt mạng” là hướng tây nam(Khôn), ..và đây chính là hướng khu phòng giam đặc biệt cho tử tù hoặc các thành phần nguy hiểm cấp độ 1(tính từ 1 đến 5, 5 là cấp độ thấp nhất).
  Quí vị có thể tham khảo tài liệu thêm, Tôi chỉ phác thảo để Quí vị dễ hình dung.

   Tất cả các phòng đặc biệt cửa chỉ có một lổ thông khoảng 10cmx17cm, họ thiết kế hệ thống chiếu sáng chính xác để ánh sánh chiếu thẳng vào chổ phạm nhân bị cùm.
Khu đặc biệt thường trật tự chỉ vào ra ngày 4 lần, sáng Hiếu phải dậy từ trước 5h30, theo cán bộ điểm danh các phòng lớn lúc 6h, cuối cùng vào khu Đặc biệt điểm danh..lần đầu Hiếu hơi khớp, nó ngán nhất những phòng phạm nhân được tháo cùm ban ngày, chỉ cùm đêm,.nó phải vào khum xuống mở cùm và cầm cùm ra ngoài, đóng cửa, cán bộ luôn đứng hơi xa… “họ mà tấn công thì mình sẽ kém thế” Hiếu luôn tâm niệm vậy nên nó hầu như luôn quan sát bạn tù khi mở cùm.

   Một thời gian ngắn Hiếu đã thạo việc, cũng là lúc nó có sự liên hệ với các tử tù, trái với suy nghĩ ban đầu, hầu hết họ rất hiền và nhỏ nhẹ, thậm chí lúc đầu biết Hiếu lo, họ chủ động tránh né sát vách khi Hiếu vào đưa cơm hay nằm khi Hiếu tháo cùm,như Lí Tống(sau này mang án chung than) – Anh ta cao to, khỏe, sang nào được xả cùm cũng múa võ, anh ta hay hỏi chuyện Hiếu, hỏi thăm gia cảnh, thậm chí là an ủi Hiếu?!, ..Tuy sau này đã thân mật với họ, nhưng bản năng luôn thắng, Hiếu không bao giờ lơ là .. “hầu hết họ hiền và biết sống, nhưng em cần tự bảo vệ mình, nhất là với những tử tù đã có án của Tòa tối cao hoặc bị Chủ Tịch nước bác đơn xin tha tội chết” ..Anh Châu thỉnh thoảng cứ hay nhắc Hiếu.

  Một ngày nọ…
Hiếu như mọi khi, nó dậy và lên gác 3 để theo cán bộ điểm danh, khi lên gác, nó thấy có ba cán bộ đang ngồi và bàn tán gì đó,..
“sao nay đông nhỉ?” Hiếu tò mò.
-Gì vậy cán bộ Dũng?
Cán bộ Dũng thấy nó liền nói:
-Anh theo tôi xuống trệt đón một nhóm phạm nhân đặc biệt…
-Dạ, ủa mà sao di lí phạm sớm vậy cán bộ? – vừa xuống thang Hiếu vừa hỏi..
-Tí sẽ biết, anh cũng có xem báo mà…
Hiếu đành im lặng lót tót theo sau.

  Khi xuống trệt, nó thấy có 4,5 cảnh vệ đang đứng, và dọc theo hành lang là 5 người, có cả nam lẫn nữ, đặc biệt là ai cũng ăn mặc sành điệu đậm chất Sài gòn..
Hiếu thấy Hương đang ngồi bàn ghi chép gì đó “chắc vì mấy người nầy Hương phải đi sớm” Hiếu nghĩ..
Hương ngước lên, một nét vui mừng lộ ra, nhưng may là không ai để ý:
-Anh Hiếu vào kho lấy dùm tôi 5 bộ đồ trại, 3 nam, 2 nữ nhé.
-Dạ,..Hiếu vội đến góc cầu thang, nó gặp Hoa..

_Chị Hoa, mở cửa Hiếu lấy đồ trại cho “tân binh”.
-         Anh vào đây..Hoa vừa nói vừa buông cây chổi, Chị nhanh nhảu bước đến cửa sổ văn phòng, với tay lấy chùm chìa khóa và đến cửa kho:
-         -Anh vào lấy, Hoa rọi đèn pin cho, đèn kho hư chưa ai sửa..
-         -à…để rảnh Mỹ nói cán bộ, Mỹ biết sửa điện.
Kho chật hẹp, Hiếu lom khom tìm, nó tìm còn thiếu một bộ cho nữ,..Hoa bước đến bên nó, ..mùi nước hoa thoảng nhẹ làm Hiếu lâng lâng, nó tự dưng như khúc cây, đứng bất động,…
Hoa vô tình cứ rọi tìm …
   Anh cầm dùm đèn, Hoa tìm, Hoa rành chổ này hơn,..Hiếu đứng sau lưng Hoa mà tâm nó bay đâu mất, .. “mình sao vậy?” Hiếu cố trấn tĩnh.
Hoa đang khum tìm, chợt đứng thẳng người..có rồi.
   Vừa nói Hoa vừa quay sang Hiếu, vô tình chạm mặt vào ngực nó..hai người đứng đối diện sát nhau…Hiếu là người trấn tĩnh trước, ..nó nhón chân lùi lại..Hoa có lẽ mắc cỡ, vội ấn bộ đồ vào tay Hiếu rồi bước nhanh  ra ngoài.

   Hiếu ra hành lang, nó không còn thấy bóng dáng mấy anh cảnh vệ nữa,“chắc  họ bàn giao phạm xong rút lui rồi” Hiếu nghĩ.
  Hương nhìn mấy bộ đồ rồi nói Hiếu:
-Anh đến nói họ thay đồ, và làm “thủ tục”.
-Dạ.
  Thủ tục chính là câu: Anh(chị) có giấu vật quí hay vật kim khí trong người thì giao ra chúng tôi lưu, khi nào chuyển đi chúng tôi hoàn trả theo ..hầu như ít ai có vì một khi vào đây họ đã qua “nhiều cửa”, cá biệt chỉ vài người dấu được,..nhưng đây là mới bị bắt và chuyển thẳng Chí nên Hiếu hi vọng “có hàng”.
  Hiếu dõng dạc:
  -Anh Chị bỏ hết mọi thứ trong người trước mặt, thay đồ và chờ cán bộ gọi đến kê khai,..
   Lúc này Hoa có nhiệm vụ dắt từng ngừơi nữ ra khuất sau vách hành lang để thay đồ,…Hiếu thì giám sát 3 người nam, nó có thời gian quan sát và…

  Một trong ba người khi Hiếu nhìn, nó tự nhiên thấy sốc., Đó là một Thanh niên cao to, trắng trẻo, đeo khuyên tai, gương mặt không lẫn vào đâu được vì năm xưa Hiếu từng đàn cho Anh ta hát, đó chính là…(vì lí do danh dự, Tôi dấu tên Ca sĩ này).
  Anh thanh niên lúc này có vẻ cũng ngờ ngợ…nhưng anh ta không dám nói gì.
   
   Do là phạm nhân đặc biệt nên Họ được giam khu dành cho phạm nhân tội “chính trị, kinh tế” – đây là các phòng được ưu đãi vì hầu hết Phạm nhân là dân trí thức hoặc giàu có.
   
    Rồi đúng ba hôm sau,..Hiếu lại nhận và cùm một phạm nhân khác – người mà một thời làm xôn xao cả nước Việt Nam, đó là Phước tám ngón.
   Đích thân phó khu ra nhận phạm, trên đường ra hành lang, ông dặn Hiếu:
   -Phước tám ngón là tay giang hồ máu lạnh, liều lĩnh, nó trốn khỏi nơi đây, giờ bị bắt lại. Anh phải cẩn thận và chú ý nó đấy nhé.
-            -Dạ, em hiểu và sẽ cẩn thận.
-Là cẩn thận cho bản thân , cũng là cẩn thận cho mọi người.
-Dạ.
   
    Phước tám ngón thật ra không phải Hiếu không biết, năm xưa từng học chung trường với Hiếu, nhà Mẹ anh ta cũng không xa nhà Hiếu, tính đường chim bay chừng hơn 2km thôi. Nhưng Hiếu cũng bất ngờ khi gặp lại, bất ngờ cả nơi gặp và hình thái vì xưa Hiếu thấy Phước hiền lắm…
   Phước  có vẻ gầy, trắng trẻo, trông rất thư sinh…
“Anh trông rất quen” Phước nói nhỏ khi Hiếu xét người nó.

   Hiếu vẫn im lặng, nó không dại mà nói chuyện, đó chính là nguyên tắc anh Châu dạy nó khi gặp phạm mới trước cán bộ.
   Nhưng khi đứng lên, Hiếu nháy mắt ngầm đồng ý với Phước tám ngón điều nó nghĩ.

    Có thể nói, thời gian Hiếu làm trật tự khu đặc biệt là thời gian mà các tay Anh chị lúc đó bị bắt nhiều, nó từng đem cơm và tiếp xúc ca sĩ X, Phước tám ngón( một kẻ duy nhất trốn được khỏi Chí hòa tính từ sau giải hóng), Bảy búa(một tay anh Chị Q,Thủ Đức  xưa kia), Lí Tống, một tên cướp máy bay, rải truyền đơn, …nói chung, chỉ chưa đầy ba tháng nơi khu đặc biệt, Hiếu đã có cơ hội tiếp xúc, nói chuyện với những người mà hầu hết hiện nay đã “Mộ xanh cỏ”.
   
   Tâm trạng tử tù hoang mang nhất hoặc tỉnh táo nhất chỉ duy nhất một thời điểm – đó là 3h30 sáng các ngày thứ ba hoặc thứ tư. Hai Ngày này chính là hai ngày “cơ hội ra pháp trường” của họ. Theo quy định, họ không biết trước ngày bị tử hình.
   Một buổi chiều, Hiếu đang loay hoay chỉnh dây đàn (Anh Châu cũng mê đàn nên hay mượn tụi lao động bếp lên chơi),..
  -Anh Hiếu.
Hiếu ngước lên, ..nó nhìn chung quanh không thấy có ai nên đổi xưng hô:
  -Gì vậy Hương ?
-Tối nay em trực đêm, rạng sáng mai khoảng 3h30 là chuẩn bị đưa một tử tù ra pháp trường..vậy tối nay em lấy cớ đi kiểm tra , gọi Anh theo nhe? Khoảng 9h tối nhé?
-Ừ..
..Hiếu ngồi đàn mà tư tưởng nó…không thông. Nó bị hình bóng Hương ám ảnh…

Hiết phần 3...

Thứ Bảy, 27 tháng 7, 2013

Hồi kí một cuộc đời 18, Chương V, Phần 2: Trật tự gác.


Chương V, phần 2: Trật tự gác

  Hiếu chuẩn bị ra phòng…tiếng cán bộ Hương văng vẳng.

    Hiếu biết ngay không phải Hương đi một mình, có lẽ có cán bộ khác theo nên nói vậy, không thì đã đến nói nhỏ nhẹ rồi…Nó đã chuẩn bị từ sau cơm trưa vì biết sẽ ra cùm hôm nay.
   Quả không sai, đi chung Hương là cán bộ Thiếu úy Thông . Đây là một cán bộ Hiếu ghét nhất, Ông ta nhỏ con, tóc quăn, mắt trắng dã,..Hiếu nhìn ông ta đứng chỉ đến lổ tai Hương , “mà cũng phải, Hương nếu mang guốc có khi cao bằng mình” Hiếu tưởng tượng “Hương mang guốc dáng đi sẽ đẹp lắm vì có chiều cao, thân hình gọn gàng”.
Hoa trật tự bước vào mở cùm cho nó.
-                       - Cám ơn chị.
  - Cán bộ Thông dắt nó lên lầu 4 dùm Hương – Hiếu hiểu lí do Hương không dắt nó đi… “chết cha, mình bị chuyển phòng rồi” Hiếu chợt buồn.

   Khi đến lầu 3, nó cố ý di chuyển rộng qua cửa hành lang để phòng 10(là phòng ngay hành lang) có người nhìn thấy nó..và may mắn Anh Tèo chung vụ Anh ba thấy nó (“chung vụ” là cách dùng vắn tắt cho những người bị bắt chung một vụ án). Hiếu thấy anh Tèo ra dấu cho thằng trật tự và nói kiểu “hơi gió”..nó là em Ba giá, mầy dặn tụi phòng trên dùm…
Hiếu được đưa vào phòng 14,..phòng này không đông, chỉ hơn 30 người.
Anh Châu trật tự (sau này ảnh chính là người giúp đỡ, che chắn cho Hiếu khi nó làm trật tự) nói với trưởng phòng khi cán bộ Thông quay đi “em Ba giá”.
Lập tức anh trưởng phòng nói Hiếu:
-                  -- Em xuống tắm đi, rồi lên đây nghỉ ngơi với Anh.
   Hiếu đã quen với nếp sống trong phòng, không một chút ngại ngùng, nó cởi hết đồ, đi xuống Phi đạo, một thằng trực sinh vội múc cho Hiếu 1 xô nước to loại 18 lít…

  Anh Hải trưởng phòng(cũng tên Hải nhưng là Hải trắng ở Quận 5, còn Anh Hải trước đây là Hải đen ở Q1) nói Hiếu:
-                  -   Em cứ nghỉ ngơi, ăn uống cho khỏe, Anh nghe thằng Châu nói em đã thành án, chắc vài hôm em sẽ được qua khu FG…em phải cố phục sức kịp đi trường, nếu  may mắn em sẽ ở đây đến ngày đi, không chuyển qua khu FG.
-              -Dạ, em cũng biết…
     Hiếu không dám nói vụ nó được ra lao động tại Chí, nó thấy chưa và cũng không tốt cho Hương nếu nó nói ra.

  Ở Chí hòa có một tục lệ khá độc đáo,…
   Trong “dàn trên” – chỉ lớp cầm cờ, lớp “Đại bàng”,..cứ ai mai ra tòa là tối đó sẽ tổ chức Party cho cả phòng, ai cũng tham gia. Thường là bánh trái, nước chanh, thuốc rê,..được bày dọc theo phi đạo và tất cả ngồi thành hai hàng đối diện nhau, cũng ngồi theo thứ bậc, ..ngồi nói chuyện, chúc may mắn và chơi nhạc,..có lẽ đó là một tập tục Hiếu cho là nên giữ, đó là dịp họ chia sẻ và gần nhau.
  Một người sẽ dùng cái thau nhựa nhỏ(có khi vài cái) , trùm lên 1 tấm mền mỏng hoặc không trùm nhưng thường có 1 cái trùm dùng làm “trống bass”
Thế là xong ban nhạc, rồi ai biết hát thì hát, người chơi trống sẽ gõ vào ca, thau đó theo nhịp điệu.

   Hiếu thấy cách gõ cũng hay, có người gõ rất chuẩn nhịp và thậm chí “phăng” hay trong trống gọi là “báo” rất chuẩn. Nhờ có căn bản nhạc lí, sau này Hiếu là một tay trống có hạng trong trại và cả khi nó lên Bố lá…
Hát thì nói ai biết thì hát, thật ra là do sự đề nghị của đàn Anh hoặc theo vòng, ai không hát cho qua – cách thì tùy trưởng phòng.
Có ba bài hát mà sau này có thể nói là “bản quyền” của Hiếu – dù đi bất cứ đâu, khi có người quen từng nghe nó hát sẽ yêu cầu ngay…

  Đêm đầu tiên Hiếu ở phòng 14 cũng là đêm tiễn Anh Huy(ảnh là võ sĩ quyền Anh, đánh người trọng thương) ra tòa. Nó ở biệt giam nhưng nhờ Hương và có Hoa ủng hộ nên nó không đói và khát,..Anh Hải lại nghĩ Hiếu chê:
-              - Em ăn đi, phòng này “gà đẻ” ít nên tụi anh chỉ có vậy.
Hiếu chợt hiểu:
-              - Dạ, không phải em chê, chắc do còn sốc biệt giam, em ăn chưa thấy quen thôi.
Cũng phải – Anh Hải gật gù – em có quen ở ba chổ đó đâu…em biết hát không?
-              - Dạ cũng biết…vậy em sẽ hát một bài.
“Thạo, đem trống qua đây” Anh Hải lên tiếng.
Anh Thạo là người lớn tuổi nhất trong phòng, ảnh cũng gần 50 tuổi, nhưng Hiếu đã quen cách sống tù – ai nắm cờ, người đó lớn nhất – dưới 100 tuổi tất cả đều gọi bằng “thằng”.
Anh Hải đích thân gõ trống… “vậy em hát bài Tuyết trắng” Hiếu nói nhỏ.
  Hiếu hát được vài câu, nó nhập tâm ngay và say sưa hát, quên cả chung quanh..
Khi kết thúc nó mới bình tâm nhìn lại,..cả phòng im lặng.
-         Em hát hay quá, bài này Tèo saclo (chính là bạn chung vụ Anh Ba – người dặn trật tự Châu gửi Hiếu) hát là số 1, nay nghe em hát, chắc Anh cho nó số 2…hahaha…
Cả phòng vỗ tay tán thưởng…
Sau này Hiếu có cơ hội nghe Anh Tèo saclo hát, ảnh có chất giọng rất khỏe, hơi dài,..Hiếu phải  nhìn nhận – Ảnh hát hay..Hiếu thích nhất nghe ảnh hát “Nếu đời không có Anh” –  nó hát bài này cũng chuẩn nhưng hơi thì không bằng Anh tèo.
…thôi, em ngủ đi, khuya rồi, ..Anh Hải nói nó.
-               -  Dạ, anh cũng ngủ đi.
  Hiếu vén màn vắt lên và nằm, nó được nằm kế Anh Hải, bên phải nó là Anh Huy rồi đến…cánh cửa. Nó thấy bên góc anh Hải và phía dưới là 6 người nằm chung quanh, hiếu đoán là “se sẻ” bảo vệ anh Hải.
...
- Hiếu à..
-                        - Dạ..
-                  -  Em hát bài gì mà ..ngã nghiêng cánh chim..đó, hát Anh nghe đi, hát nhỏ tí kẻo cán bộ phạt..mà tựa gì Anh quên mất…
-         Là bài “Nếu đời không có Anh”.
-         ừ..em hát đi.
…Hiếu ngâm nga, và cũng chỉ vài câu, nó nhập tâm và hát hơi lớn…
… Không anh, đời như thiếu nhiều,…không Anh mây trôi…tiếng hát ban đêm yên tĩnh như muốn nuốt trọn tâm tình của một gã thanh niên tuổi ăn, tuổi lớn…chờ người yêu đến cùng…tiếng  hát đã dồn nén và không còn chổ, đành thoát ra khỏi song sắt phòng giam,..bay nhẹ vào tai Hương khi cô đi tuần và đứng dựa vách cửa yên lặng – Cô đã đứng nghe nó hát tự khi nào…
Anh ơi, em không biết sao cứ nhớ Anh, em cứ mong thời gian mau qua để đi làm và gặp Anh – Hương khoanh tay, gục đầu – em không biết mình sẽ ra sao sau này nhưng em sẽ không bao giờ quên Anh, dù sau này Anh về Anh quên người con gái này..em vẫn vui và hạnh phúc vì đã chọn Anh để yêu…
...
    Ở phòng 15 được 3 hôm, Hiếu được gọi tên ra lao động tại Chí, Anh Hải rất vui và chúc mừng nó..
-            - Em làm trật tự đừng quên Anh em nhé…
-            - Hi, Anh khỏi lo, với tình em sẽ trả tình mà.
-            - Có câu này của em Anh vui, Anh tin Ba giá không nhìn lầm.
   Hiếu được phân công trực gác 2 (tức là lầu 1), Anh Châu được phân công hướng dẫn Hiếu trong 1 tuần cho quen việc, Ảnh chỉ nó từng tí, kể cả cách mở và đóng cửa, cách tự bảo vệ khi mở cửa phòng có bạo động,…nói chung mọi thứ, nhất là cách đem cơm biệt giam…
 - Tụi nó luôn bị ức chế, hoặc đôi khi liều mạng, em phải tỉnh táo,..Anh Châu tiếp tục nói với nó khi hai Anh em đi ngủ..
   Phòng trật tự nghỉ ở gác 1 nhưng là dãy riêng, cách dãy phòng giam một hành lang và hai cánh cửa sắt, giữa hai cánh cửa là bàn làm việc của cán bộ trực.

   Thường 18h30 là phải vào phòng, cán bộ xuống ca sẽ khóa cửa (có hôm gặp cán bộ dể thì chỉ khóa cửa sắt, không khóa cửa phòng nên nó và Anh Châu hay ra hành lang đứng ,..) Phòng trật tự nghỉ thoáng và sạch sẽ, một phòng chỉ 7 đến 8 người ngủ nên rất rộng.
   Sáng 5h30 là nhóm 3 thằng trực sinh dậy đi lau dọn, 1 thằng hậu cần thì đi nhóm lửa, nấu nước; Hiếu, Anh Châu và thằng Thủy là 3 trật tự gác nên không cần làm mấy việc đó…6h mới dậy vận động, vệ sinh rồi ăn sáng (chủ yếu mì gói nhưng được nấu nước sôi). Sau đó 3 người bận đồ ra chờ cán bộ để theo điểm danh…
Công việc hầu  như chẳng có gì, điểm danh rồi..ngồi chơi, có khi quét tí hành lang gác mình, trưa mở cửa cho phòng cử người ra đem cơm vào,..có ai được gọi ra thì mở cửa,..công việc nhàn nhã và ăn uống đầy đủ - có thể nói trật tự là “vua tù”.

   Khi gác thăm nuôi, bất cứ phòng nào cũng cho quà, tiền, thuốc lá cho trật tự, Hiếu ăn cả tuần không hết,nhưng nó cũng học từ Anh Châu – dành cho Cán bộ một phần. “vậy mới bền em à” Anh Châu nói thẳng.
   Nhóm trật tự thường hổ trợ cán bộ làm mọi thứ,..Hiếu thích nhất là mỗi khi Khu tổ chức làm heo và xẻ thịt để sáng đem bán cho các khu khác, trong này họ phân lịch vậy, có khi để tăng thu nhập cho khu theo ý trưởng trại.thường một lần tháng , có khi  hai lần như vậy và liên tục ba đêm…

   Tối nhóm nó xuống trệt phụ tắm Heo, rồi cán bộ chích điện con Heo đó,..mỗi đứa cầm con dao – thế là cứ xả thịt, có hôm làm đến 23h đêm mới xong, rồi phải thay phiên nhau thức canh 4 nồi thịt.
Có Hoa và hai cô phạm nhân lao động tại trại hổ trợ nấu nướng.
Từ hôm Hiếu ra làm trật tự, Hương rất vui, cô luôn tranh thủ rảnh là xẹt lên thăm nó..
-                           -    Hương hạn chế tí, họ biết thì khổ cho Hương lắm.
-                          -    Không sao , em hôm nào ca trực chung Chị Thảo em sẽ lên thăm Anh nhiều, người khác thì em nói em đi tuần..hi.
-                        -  Thôi, thỉnh thoảng Hiếu xuống đó mà..
   Có hôm Hương đem lên chai xá xị, cô để ngay chân cầu thang và le lưỡi trêu Hiếu rồi đi xuống. ..Hiếu cũng hiểu Hương rất thương và lo cho nó..

   Và tình cảm của Hiếu và Hương có cơ hội hòa với nhau khi Hiếu được phân công kiêm luôn quản lí khu phòng giam đặc biệt – đó là phòng giam các phạm nhân đã có án tử hình…

Hết phần 2…

Thứ Sáu, 26 tháng 7, 2013

Hồi kí một cuộc đời 17, Chương V, Phần 1: Cửa ái tình khó thoát.




Chương V, phần 1: Cửa ái tình - khó thoát.

 Lại nói về Hương…đây là những gì Hương đã tâm sự với Hiếu trong khoảng thời gian nó ở Biệt giam.
  -Từ khi Mẹ mất, em chỉ lo học và chăm sóc việc nhà, Ba vì nhớ Mẹ nên sức khỏe giảm rõ rệt,. rồi Em cũng tốt nghiệp Trường Cảnh sát ND với lon chuẩn úy. Em quyết tâm làm việc để lo cho Ba vì cũng vừa lúc Ba nghỉ hưu.
  Một năm nay em vừa đi làm vừa học bổ túc Chính trị, em phấn đấu để kết nạp Đảng và tình nguyện vào làm việc ở đây vì thời gian rảnh nhiều hơn, em có thời gian để học..

  Hiếu nhíu mày “Đảng viên?” nhưng nó kịp kềm lại…
 - Em không hiểu sao,..lần đầu gặp Anh, em đã có một ấn tượng mà đến giờ này em vẫn không cảm nhận hết nơi Anh, em bây giờ chỉ mong Anh đứng vững và tiếp tục đi lên sau khi mãn hạn tù…
Sẽ không thể rồi, mình có tiền án, cô ấy Đảng viên – Hiếu bần thần.
Dường như hiểu được tâm trạng người con trai, Hương cũng im lặng..
-              --Thôi, Em về bàn trực đây, Anh ngủ đi Anh,..em chỉ nói Anh một câu:
Tình cảm là một lực đẩy khó mà biết mức giới hạn, khi yêu em có thể làm mọi thứ dù là việc chưa đúng chỉ để người em thương yêu được như ý em.
...
Hiếu ngồi dựa vách, nó vân vê điếu thuốc,..bật lên ánh lửa lập lòe…hồi ức ùa về..
…Ánh diêm vừa tắt, Sương chợt theo phản xạ, nép vào lòng Hiếu.
-           -   Mai Hiếu đi rồi, biết khi nào mình gặp lại đây, Sương buồn, rất buồn,..trong lớp Sương chỉ có Hiếu là Bạn nam và Sương rất quý sự siêng năng, chăm chỉ của Hiếu,…
-             -  Sương đừng nói nữa, cứ sống cho ngày mai,..
Hiếu chợt im lặng, nó chua chát nghĩ thầm.. “có khi ngày mình về, Sương đã có vài đứa con”.
    Rồi không biết do dục vọng hay do cảm xúc(có khi cả hai)..Hiếu choàng tay qua người Sương, nó cuối xuống…Chỉ còn hai đứa với trời đêm, ..thời gian cứ trôi, không biết trong giấc mộng hay trong niềm hoan lạc,..Sương gọi tên nó…
    Hiếu giật mình, tàn que diêm cháy hết liếm vào ngón tay nó,.Nó thở dài, vứt hộp diêm vào góc cửa rồi nằm xuống, tiếng cùm nơi chân nó khua lẻng xẻng, nó gác tay lên trán và trằn trọc…cách đó không xa, Hương cũng ngồi ghế gổ bàn làm việc, tay cầm cây đèn pin,..
...cứ xoay xoay đèn, khi nãy Hương cố kềm không nói cho Hiếu biết – hai hôm nữa có chuyến đi Trường và Hiếu có tên đi Bố lá. Cứ định nói thì cổ nghẹn lại, theo quy định dù đang biệt giam mà có tên trong danh sách đi lao động vẫn phải đi ....cạch, Hương vuột tay rớt cây đèn pin làm Cô bừng tỉnh. Một ý nghĩ chợt hiện ra, Hương vui vẻ trở lại ngay và đứng lên đi tuần, Hương cố tránh đến biệt giam nơi Hiếu đang ngủ vì sợ làm Anh thức giấc,..đi ngang qua Hương dừng lại rất lâu, cố nghe ngóng xem Hiếu ngủ chưa,..
Hương ghé chợ Chí hòa mua một bịch bún đỏ cho Ba, Cô không quên ghé qua tiệm thuốc mua cho Ông một chai dầu xanh, ..
…Ba à.
-              - Gì vậy con?
-              - Con có việc muốn nhờ Ba giúp.
Ông Hùng ngước lên, bỏ tờ báo lên bàn..”Con gái mà hỏi nhờ mình chắc chắn là quan trọng, nó hiếm khi vậy lắm”
-              - Con cứ nói, được Ba giúp con ngay.
-              - Con tối qua có xem lại danh sách Phạm nhân làm lao động ở Khu BC, có 2 Phạm nhân có thể sẽ được đặc xá dịp tết nầy, vậy sẽ cần bổ sung hai phạm nhân mới..
-              - ừ, Ba tuy nghỉ hưu nhưng tình hình Ba còn nắm rõ, đúng là như con nói.
-              - Theo lệ Trưởng khu sẽ quyết chọn phạm nhân ra lao đông khu, con muốn nhờ Ba nói Chú trưởng khu nhận dùm con một người…
-             -  Là ai? Bạn con à? – Ông Hùng ngạc nhiên..
-             -  Dạ,..
Ông Hùng ngửa người ra sau… “Việc này không khó”, nhưng ai vậy ta?
-                 -  Anh ta là bạn thế nào với con? Và quan trọng là họ có xứng đáng ở lại lao động tại khu không?
-              - Ba tin con đi, con nhìn không sai, Anh ấy là người tốt, không phải giang hồ, vào đây là do có sự cố.
-              - Ba tin con gái, nhưng nếu sau này Anh ta có làm gì sai, con lãnh đủ đó..
-              - Dạ, con biết mà, con xin Ba giúp con lần này đi Ba…
“Ba không giúp mà yên với con sao?, con sẽ buồn có khi cả tháng, Ba hiểu con mà” – Ông Hùng xoa dầu vào hai thái dương.
Hương nhanh nhảu bước đến, Cô vén áo Ông lên và xoa dầu cho Ông…Ông Hùng mắng yêu:
-              -  Con ngoan lắm, nhưng Ba giúp con không phải do con xoa dầu cho Ba đâu nhe.vì Ba tin con gái của Ba không nhìn lầm.
-              - Dạ,..Hương bẽn lẽn…Mắt con là của Ba ban cho mà..hi.
Sự hồi hộp, rồi vui vẻ của con gái không qua mắt ông Hùng, Ông tự nhiên thấy lo cho con mình…
     Chiều đó khi Hương vào ca, Ông Hùng lững thững đi bộ qua nhà Chú Hiếu – Trung tá trưởng khu BC,..đó là người bạn kháng chiến của ông, nói chính xác là lính trong đơn vị của ông – khi đó Ông là Đại đội trưởng.
Anh Hiếu có vật cấm gì đưa Hoa giữ, có thể mai xét phòng vì sáng ngày kia có đợt chuyển Phạm đi lao động – Hoa từ từ múc cơm ra chén nhựa cho Hiếu, khẽ nói.
-              - Chỉ có bao diêm này..Hiếu vòng tay sau lưng lấy ra.
-              - Đưa Hoa cất, xét xong Hoa đưa lại cho.
-           -    Sẳn giữ dùm Hiếu bao thuốc nhe..
-              - Ừ.
   Hoa đứng lên cùng lúc bỏ bao thuốc và diêm vào cái xô nhựa, úp lên mấy cái chén che lại…

   Mình có lẽ sẽ đi trường đợt này..Hiếu nghĩ – hôm nay gác Anh Ba xuống tắm, phải dặn tụi nó chuẩn bị dùm ít dồ…
  Theo như Anh ba nói nó, án nó 90% đi Bố lá, Z30D (Hàm tân) chỉ nhận án nặng, K7 (Suối máu) thì hầu hết là chứa Đại bàng và án kỉ luật, án chồng(án chồng là có án lại gây án trong trại giam hoặc các trường khác, sẽ bị đưa về đó nếu tội không đủ yếu tố cho ra tòa). Mình cũng nghe chứ có biết mặt mũi Bố lá làm sao đâu? – Hiếu tư lự - kệ, cứ theo gió thôi.
Anh Hưng..- Hiếu khẽ gọi.
Hưng nghe nhưng giả bộ ngó lơ vì cán bộ đứng sát Anh ấy, Hiếu thấy vậy cũng im lặng…lát sau cán bộ đi lên trước chuẩn bị cho nhóm phòng nó lên gác, Anh Hưng mới xẹt qua – gì em?
-              - Anh nói tụi nó chuẩn bị dùm em, có lẽ mốt em đi Trường.
-              - Ừ, Anh biết rồi…khi nào lên phòng mình gặp, Anh có gửi cho em bịt chà bông (Anh biết món khoái khẩu của em đó, hi) và gói thuốc, tí xếp hàng tụi nó sẽ “xe”…
    Khi xếp hàng, do đông nên hàng xếp kéo dài ngang qua cửa biệt giam Hiếu đang ngồi,..thằng trực sinh phòng lẹ làng lấy trong xô ra hai bịt, nó nhét nhanh vào ô cửa trong khi một thằng phía trước che chắn…
-
    Hôm nay là ngày đi Trường, sáng sớm cả khu đã xôn xao – ngày đi trường chính là ngày nhộn nhịp và tất bật nhất của Phạm nhân,. bên khu FG cũng vậy do Khu FG là khu có số Phạm đi lao động đông nhất vì là khu thành án..Hiếu cũng chuẩn bị - nói chuẩn bị cho xôm chứ có gì trong biệt giam đâu, chỉ duy nhất bộ đồ nó đang mặc và 1 cái chén nhựa, 1 ca nhựa,..Hiếu quan sát và vứt bỏ những thứ linh tinh vào bọc, những vỏ bao thuốc hay bịt nhựa – tí mình nhờ Hoa “thủ tiêu” dùm.

   Đúng 6h, Hiếu nhìn qua khe cửa,..chếch bên trái, bên kia “Thanh kiếm” là khu FG, ..một lực lượng Cán bộ và cảnh vệ mang theo súng AK, roi điện,..lên gác, đến từng phòng gọi tên..khi gọi xong, họ quay lại phòng đầu tiên mở cửa, cứ Phạm nhân ra là phải ngồi hai hàng sát song sắt, bất cứ ai đứng lên mà không xin phép thì ăn dùi cui, roi điện ngay…
Sau khi Phạm nhân thành án ra hết, cả nhóm được dẫn xuống lầu…đi sau cùng là hai cảnh vệ mang AK kè kè…

   Hiếu thụt đầu vào, tâm trí nó bắt đầu hoang mang…đồng ý là Anh ba có gửi gấm, nhưng đã đi trường thì lại là môi trường khác, khác xa nơi này, và ai biết được điều gì sẽ xãy ra? Hiếu chợt nhớ đến Anh Hải đen,..nơi ống quyển chân trái Ảnh có xăm một câu: “Ngày sau sẽ ra sao?”…Nhưng nó lại nhớ thêm cũng một câu khác nơi vai Anh Năm lửa.. “If tomorrow com” – nếu còn có ngày mai.
   Anh Năm Lửa là một tay “Giag hồ trí thức”, Ảnh là Kĩ sư máy(chuyên ngành hàng không), nhờ Ảnh mà Hiếu biết đến tác Phầm “If tomorrow com” – một tác phẩm nó từng xem trước kia nhưng không thấm nhuần, chỉ khi nghe Ảnh phân tích, và sau này ra đời có dịp xem lại tác phẩm – Hiếu mới tâm đắc câu đó.
9h sáng,..rồi 10h,…vẫn không ai xuống gọi nó..hay họ quên? – Hiếu nghĩ.
Chợt hiếu nghe tiếng kẻng báo đến giờ ăn trưa, nó mới thở phào…không có tên mình đợt này, vậy là ở Chí một tuần nữa,..
..
Anh Hiếu ơi..
     Hiếu đứng bật dậy, vội vã chụp cái áo trại che vội lên người. Do trời nóng nó cởi đồ hết cho mát, nó cũng không nghĩ hôm nay Hương trực do Hương mới trực tối kia rồi…“không biết cô ấy có thấy không ” Hiếu lầm bầm trách mình vô ý…sau này Hiếu biết Hương đã nhìn thấy hết cơ thể nó…
Hương mắc cỡ,.vội quay mặt ra, rồi Hương cũng quay lại..
-              -   Anh ơi, Hương đã xin cho Anh ở lại lao động tại Khu, Hương nhờ Ba và bảo lãnh cho Anh đó.
Hiếu nghĩ”hèn chi”
-              -  Hương làm vậy ảnh hưởng lớn lắm đó.
-             -   Không sao, chỉ cần Anh hứa với Hương, Anh không được gây ra lỗi lầm trong quá trình làm lao động ở đây nhe?
-         Ừ, Anh hứa với Hương…
Nhưng ai biết được tương lai? Dù đã cố gắng và thật cố gắng, sau này Hiếu cũng phụ lòng Hương, cũng không phải do Hiếu cố ý, nhưng đúng là bể ái tình là cửa ải khó thoát,… vì lẽ đó Hương đã xin chuyển công tác…

Hết phần 1…